Nụ hôn định mệnh

Chương 9 : Gây họa rồi!

Tôi quả thực là quá thê thảm. Thê thảm khi không giữ nổi hình tượng của Phan Hiểu Linh, càng thê thảm hơn khi làm một Trịnh Duy sợ vợ. Tôi đến công ti trong trạng thái không thể nào te tua hơn nữa. Cứ như vậy ngồi chán nản trong văn phòng cho đến khi Trịnh Duy xuất hiện. Cũng đúng lúc này thì cái điện thoại trong cặp của Trịnh Duy réo vang. Tôi lục hết các ngăn, cuối cùng phát hiện ra nó ở trong….túi áo. Là hồi sáng lúc lấy đồ, tôi tiện tay đút vào mà vẫn nghĩ để trong cặp Tôi bắt máy - Có chuyện gì vậy? Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam, gấp gáp nói - Giám đốc, có chuyện không hay rồi! - Chuyện gì? – Tôi lo lắng hỏi lại - Công trình phía Nam của chúng ta gặp sự cố. Bên đầu tư đang kiện chúng ta làm ăn trái phép, gây nên sự cố. - Cái gì? Được rồi! Tôi sẽ đến ngay! Tôi nói rồi cúp máy. Nhìn Trịnh Duy, tường thuật lại cuộc nói chuyện vừa nhận. Hắn liền đưa tôi đến công trình xây dựng khách sạn ở ngoại ô. Lúc hai chúng tôi đến nơi thì tình hình khá hỗn loạn. một bên là nhà đầu tư, một bên là công ti xây dựng, công nhân. Ai nấy đều kêu gào quyền lợi. Phần công trình đang xây dở thì trở thành một đống đổ nát Trịnh Duy kéo trợ lí lại hỏi chuyện - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tên nhân viên ngơ ngơ khi thấy “tôi” xuất hiện ở đây. Lại không biết có nên nói việc của công ti cho “tôi” biết không. Tôi đành phải hỏi lại - Anh hãy kể lại sự việc xem nào? Anh ta tức thì liền tuôn một tràng - Là sáng nay, khi công nhân đang xây dựng thì công trình bỗng dưng có dấu hiệu lạ. Sau đó mọi người chạy ra ngoài, tòa nhà liền đổ xuống! - Không có ai bị thương vong chứ? – Trịnh Duy liền hỏi Tên thư kí lại e dè nhìn tôi - Cứ trả lời đi! - Dạ, rất may là không có thương vong! Nhưng thiệt hại thì rất lớn. Công trình này đầu tư khoản vốn rất lớn, bây giờ lại xảy ra sự cố, bên thi công và đầu tư đều đòi kiện công ti chúng ta! Họ nói chúng ta tham rẻ, mua vật liệu không đạt chất lượng. Rút lõi công trình. - Vớ vẩn! – Trịnh Duy bỗng nhiên quát lớn – công ti trước nay đều sử dụng vật liệu chất lượng cao. Làm sao có chuyện rút lõi công trình! Tên thư kí dè dặt - Đúng…..đúng là như vậy! Nhưng trong chuyến hàng lần này, quả thật là hàng kém chất lượng! Sau đó liền đưa mẫu thử và giấy của công ti ra cho chúng tôi xem. Trịnh Duy vừa mới nhìn thấy đã tức giận quát lớn. - Tôi đã nói không dùng hàng của công ti Đại Phát, là ai dám kí hợp đồng với họ? Trước cơn thịnh nộ của Trịnh Duy, tay thư kí càng sợ sệt, ấp úng đáp - Hợp đồng….là..là do chính giám đốc tự tay kí! Trịnh Duy lập tức trừng mắt qua nhìn tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang. Trong tâm trí đột nhiên nhớ đến hình ảnh hôm đó, tôi đã kí vào một tờ giấy gì đó. Không lẽ chính là hợp đồng này!!! - Cô có kí không? – Trịnh Duy hỏi tôi, ánh mắt sắp sửa bắn ra đạn Tôi len lén nhìn hắn. Nhắm mắt sợ hãi gật đầu. Tức thì cảm thấy xung quanh giống như biến thành tâm bão. Hồi lâu tôi mới nín thở mở mắt ra, thầm thở phào khi thấy Trịnh Duy bấm điện thoại, gọi đi đâu đó. Vừa có người bắt máy liền ấn ngay vào tai tôi - Nói họ đem giấy tờ và thông tin về công ti Đại Phát lên phòng làm việc cho tôi! Tôi ngoan ngoãn lặp lại toàn bộ, không bỏ chữ nào - Nói họ đem giấy tờ và thông tin về công ti Đại Phát lên phòng làm việc cho tôi! Tôi chưa kịp nghe đầu bên kia trả lời, Trịnh Duy đã cụp máy, kéo tôi vào ô tô, trở về công ti Tôi luẩn quẩn bên cạnh Trịnh Duy, còn hắn thì xoay ngang xoay dọc, gọi qua bên này lại gọi qua bên kia. Mỗi lần đều ấn vào tai tôi bắt tường thuật lại những gì hắn nói Bởi vì lỗi lầm này đều do tôi mà ra, nên tôi chỉ có thể yên lặng. Để cho hắn mặc sức sai bảo. Đến trưa, Trịnh Duy mới ngừng lại, ngả ra ghế - Thế….thế nào rồi? – Tôi vội vã hỏi - Đại Phát chỉ là công ti ma, có người cố ý dựng nên dụ chúng ta kí hợp đồng! Tôi không hiểu mấy chuyện kinh doanh này, nên chỉ ngồi yên, lắng nghe hắn nói. Trịnh Duy tiếp tục - người này muốn hạ thấp uy tín của chúng ta, vì vậy mới dùng đến cách này! – Trịnh Duy suy nghĩ, khuôn mặt đăm chiêu nhìn vào những thông tin trước mặt. Đúng lúc đó thì điện thoại tôi lại reo vang dữ dội Tôi không nhìn số đã bắt máy - Alo! Ai vậy? Đầu dây bên kia thoáng cười - Vừa mới lấy vợ, đã không muốn lưu số của tôi nữa sao? Tôi ngập ngừng phán đoán - Tôn Diệp! Tại sao tôi lại nghĩ đến cô ta? Rất đơn giản, trong những người phụ nữ có liên quan đến Trịnh Duy, tôi chỉ biết có một mình Tôn Diệp. Hôm đó gặp cô ta, chỉ kịp nghe một tràng mắng ****, não bộ còn chưa kịp thu nhận giọng nói để phân biệt thì cô ta đã bỏ đi. Tất nhiên không thể vì nhớ giọng mà nhận ra. Trịnh Duy nghe thấy tôi thốt tên cô ta, liền ngẩng dậy, ra hiệu cho tôi bật loa ngoài. Tôn Diệp cười khẩy - Sao hả? Thấy quà mừng tôi gửi cho anh thế nào? Tôi ngơ ngác - Cô….cô có gửi quà cho tôi sao? Tôn Diệp: “….” Trịnh Duy: “….” Mất một hồi, đầu dây bên kia mới tiếp tục - Anh cứ từ từ mà đón nhận nó đi! Tôi chưa kịp trả lời, Tôn Diệp đã tắt máy. Trịnh Duy nhìn tôi mỉm cười - không ngờ lại là Tôn Diệp bày ra! Tôi hoang mang phân tích. Tôn Diệp nói gửi quà, Trịnh Duy nói cô ta bày ra. Như vậy…chuyện công ti, là do Tôn Diệp! - Sao Tôn Diệp lại làm như vậy? – Tôi hỏi Trịnh Duy, không ngờ anh ta nhìn tôi giống như bị thiểu năng, đến điều đơn giản như vậy mà cũng cần giải thích. - Cô thật sự không hiểu? Tôi lắc đầu - Không hiểu! Trịnh Duy ngán ngẩm - Vậy nếu cô thích một người, sau đó người đó đi lấy một người khác, cô tức giận, vậy cô sẽ làm thế nào? - Sao giống Tôn Diệp vậy? – tôi thắc mắc - Đúng! Chính là Tôn Diệp! - Vậy thì anh phải đi hỏi cô ta chứ! Tôi cảm thấy khuôn mặt Trịnh Duy giống như vừa bị tạt nước, tôi phân bua: - tôi còn chưa thích ai bao giờ, làm sao biết được! Trịnh Duy xua tay - Vậy thôi! Khỏi cần giải thích! Có giải thích cô cũng không hiểu! - Tôi cũng không muốn hiểu!- Tôi nói rồi ngồi xuống ghế, ngáp dài một cái. Trịnh Duy chuyển đề tài - Nhất định còn có người đứng sau Tôn Diệp! – Hắn khẳng định - Tại sao? - Tôi hiểu cô ta – Hắn nói – Tôn Diệp không phải là người mưu mô như vậy. Đầu óc cô ta, không bao giờ nghĩ đến những chuyện này. Nhất định là có người đứng sau xúi giục. Nhưng tiếc là, người này đã đánh giá tôi quá thấp! - Như vậy là anh đã tìm ra cách giải quyết? Bộ mật Trịnh Duy nghe thấy câu hỏi của tôi liền vênh lên kiêu ngạo - Tôi đâu có phải mới quản lí công ti, những thủ đoạn này quá rẻ tiền. Hơn nữa…- Trịnh Duy cười bies hiểm. - Hơn nữa sao? tôi tò mò - ….hắn đã sử dụng sai đối tượng. Hắn đã nhầm khi chọn Tôn Diệp, cô ta có một điểm yếu. Trịnh Duy lại ngắt quãng khiến toi phải hỏi - Điểm yếu gì? - Tôi! - ????? Trong khi tôi ngơ ngác với đống dấu câu. Trịnh Duy lại mỉm cười khó hiểu