Nếu nói theo tỷ lệ đánh cược, chắc chỉ có một phần nghìn mà thôi, nhưng dù sao vẫn có một chút hy vọng. “Thuần, quyết định của An Dĩ Phong là đúng. Ai cũng muốn có một tình yêu sông cạn đá mòn, nhưng con xem có bao nhiêu mối tình có thể qua được thử thách của thời gian, và có bao nhiêu người thất tình đến mức sống không nổi nữa? Nó không mang lại cho con tương lai, không thể hứa hẹn gì với con, điều đó không quan trọng! Nhưng nó có thể cho con hiện tại không? Ngay đến cả một buổi hẹn hò cũng phải lén lén lút lút, hà tất gì phải thế chứ?” “Con không khổ!” “Đó là con khổ nhưng không nói ra, từ bé đến lớn con đều như vậy, khổ thế nào cũng cắn răng chịu đựng! Nói thật, với tư cách một người đàn ông, đáng lẽ An Dĩ Phong phải làm như vậy mới xứng đáng là đàn ông, mới là thực lòng yêu con!” “Anh ấy không nên từ bỏ!” “Đã không có kết cục gì, thì nhân lúc chưa mắc sai lầm lớn, cắt đứt sớm một chút. Nó biết rằng con rất mạnh mẽ, chuyện đau khổ vì thất tình… đối với con sẽ nhanh chóng qua đi.” Cô dựa vào vai Tư Đồ Nhiêu, chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy. “Không phải là con sợ con sẽ không vượt qua được, mà con sợ rằng cả đời này con không thể quên anh ấy…” “Con chưa thử, thì làm sao biết là không thể quên.” Tư Đồ Nhiêu đặt cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn. “Không nghĩ nữa, ngủ đi, bố tin là con có thể vượt qua.” Cô gật đầu, nhắm mắt lại. Đến nửa đêm, người cô lạnh toát, chân tay bủn rủn. Cô nhớ ra là cả ngày hôm nay mình chưa ăn gì, cố gắng bò dậy, định đi ăn chút gì đó, không ngờ vừa bước ra khỏi cửa cô lại ngã xuống đất. Trong lúc mơ hồ, cô có cảm giác bị một y tá thay đồ. Cô bừng tỉnh, giữ chặt cổ áo và phản kháng mạnh mẽ. “Không được cởi áo của tôi, không được cởi!” Cô sợ rằng người khác sẽ nhìn thấy những vết bầm tím trên người mình. Bác sĩ tiêm cho cô một liều thuốc an thần, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn không ngớt miệng nói: “Không được, đừng cởi áo tôi…” Sau khi tỉnh lại, cô thấy bố cô đang ngồi cạnh giường, nét mặt đau đớn, tuyệt vọng, bác sĩ và y tá cũng nhìn cô với ánh mắt thương hại một cách kỳ lạ. Cho đến khi nhìn thấy quyển sổ khám bệnh của bác sĩ, cô mới kinh ngạc đến ngẩn người. Trên quyển sổ đó viết: Xương sường thứ năm trên ngực phải bị rạn. Trên vai, cánh tay, chân hơn mười vết bầm tím. Hai lòng bàn tay trầy xướt. Màng trinh bị rách, âm đ*o sung huyết nghiêm trọng, đã bị cưỡng bức thô bạo nhiều lần… Nhìn những dòng chữ ấy, ý nghĩ đầu tiên của cô là đem quyển sổ khám bệnh đó đập vào mặt An Dĩ Phong và hỏi: “Cái gì mà sự giao hoà tuyệt vời của tình yêu và dục vọng, đây chẳng khác gì kết luận giám định của một vụ cưỡng dâm nghiêm trọng ở sở cảnh sát!” Cô đoán là… với cái mặt dày của An Dĩ Phong, hắn sẽ cười cợt nhả và nói: “Điều này chứng tỏ anh rất yêu em!” Cô cười, cùng với nụ cười ấy, giọt nước mắt rơi xuống quyển sổ khám bệnh. Cô không còn có cơ hội để hỏi nữa, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Họ kết thúc rồi, một đoạn tình sử thề sống thề chết, vậy mà kết thúc kiên quyết, dứt khoát như vậy… Tư Đồ Nhiêu đau lòng ôm vai cô nói: “Thuần, con đừng khóc, bố nhất định sẽ cho hắn ngồi tù hai mươi năm.” Cô ra sức lắc đầu: “Là con tự nguyện.” “Con đừng sợ, cho dù có bị người ta cười chê, bố cũng sẽ không để con phải chịu oan ức…” “Con tự nguyện thật mà. Bố, cho dù đứng trước toà, con cũng sẽ nói như vậy.” Thấy cô một mực kiên quyết, Tư Đồ Nhiêu không nói gì nữa. Vụ scandal “Con gái cục trưởng cục cảnh sát bị cưỡng bức” đương nhiên bị bịt kín. Nhưng cô biết, giấy không bọc được lửa. Mặc dù trước mặt cô không có ai đề cập đến chuyện này, nhưng cô vẫn nhìn thấy những ánh mắt thương hại và đồng cảm mà đồng nghiệp dành cho cô. Còn cô coi như mình không thấy gì. Trong hai tháng, cô buộc mình phải cuốn vào công việc để quên đi mong muốn gặp hắn, buộc mình phải ăn ngon ngủ yên, buộc mình phải cười. Nhưng cô không nghĩ ra rằng, hai tháng rồi mà “nguyện san” của mình vẫn chưa tới. Đêm hôm đó cô chỉ muốn tận hưởng tình yêu nồng cháy của hắn, nói dối hắn là đang trong thời kỳ “an toàn”, sẽ không… Cô đến bệnh viện xét nghiệm, khi cầm tờ giấy kết quả trong tay, cô cứ ngồi ngây trên ghế cả buổi sáng. Cuối cùng cô quyết định đến tìm hắn. Dù gì thì đứa bé cũng là con của họ, cô muốn hỏi ý kiến hắn! Trong ánh nắng gay gắt, Tư Đồ Thuần đứng bên ngoài trung tâm thể hình, ngẩng lên nhìn. Một người phụ nữ yêu thật lòng kỳ thực không cần dùng mắt để phân biệt, chỉ lướt qua một cái cô đã nhìn thấy ngay An Dĩ Phong ở cửa sổ tầng ba. Trong nỗi nhớ trào dâng, cô muốn chạy thật nhanh lên ôm lấy hắn và nói: “Em nhớ anh!” Nhưng hắn chỉ đứng đó nhìn cô, khoảng cách như giữa hai thế giới vậy… Trong phút chốc, nỗi nhớ của cô tan biến, cô định quay lưng bước đi, nhưng nhìn tờ kết quả xét nghiệm trên tay, cô cố đứng lại. Cô đứng dưới gốc cây, lá cây rơi xào xạc… Sau thời gian dài chờ đợi, cuối cùng thì hắn cũng đi xuống, trong tay ôm một cô gái xinh đẹp… Lòng cô quặn đau, muốn xông lên đẩy cô gái kia ra, nói thật to rằng: “An Dĩ Phong là của tôi, anh ấy là bố của đứa con trong bụng tôi”. Rồi cô sẽ ôm hắn, khóc như mưa như gió và hỏi hắn: “Không phải anh từng nói rằng cả đời này sẽ không lấy ai khác ngoài em sao? Không phải anh đã từng nói rằng anh sẽ không nhìn cô gái nào khác ngoài em sao?” Nhưng cô không thể khóc lóc cầu xin, lại càng không thể làm điều ấy ở chỗ đông người thế này. “Anh còn yêu em nữa không?” Đây là câu mà cô đã phải lấy hết dũng khí mới nói ra được. Chỉ cần hắn nói một câu: “Yêu!”, cô nhất định sẽ sinh đứa bé, tự nuôi nó, không oán, không hận, chờ đến ngày hắn cưới cô. Nhưng hắn lại nói: “Xin lỗi!” “Xin lỗi”, hai từ ấy đã nói rõ ràng cho cô biết rằng, bất kể là yêu hay không yêu, họ không thể tiếp tục được nữa, hắn đã vứt bỏ tình yêu này, không thể cứu vãn được nữa rồi. Cô chợt nhớ mình đã từng nói: “Yêu tôi thì xin đừng làm phiền tôi.” Lúc ấy hắn đã trả lời cô: “Nếu em muốn như vậy… Được! Anh đồng ý!” Nếu như đây là điều cô muốn thì tại sao cô không đón nhận một cách thoải mái chứ? Cô cố gắng hết sức để mỉm cười với hắn. Vì yêu hắn, nên cô để lại nụ cười cuối cùng cho hắn! Một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt Tư Đồ Thuần, kéo cô ra khỏi những ký ức năm xưa. Cô cười nhận lấy chiếc khăn, lau vệt nước trên khoé mắt: “Xin lỗi! Bỗng nhiên lại nhớ đến một vài chuyện cũ.” “Anh chị có con rồi, tình cảm cốt nhục không thể cắt đứt được.” Amy vỗ vỗ vai cô. Tay Amy rất đẹp, trắng như tuyết, những ngón tay thon dài, rất mềm mại, dường như có thể xoa dịu vết thương của người khác. “Đúng thế! Nhất định anh ấy sẽ không bỏ cốt nhục của mình…” Chết Limousine màu đen dừng trước cửa quán đúng giờ, nhưng Amy không vội vã đi ra, cô ấy lấy từ trong túi ra một chiếc MP3 rất đẹp. “Tặng chị này, là những bản piano mà em chơi đấy, lúc nào buồn chị mở và nghe nhé!” “Cảm ơn!” Nhìn Amy đi xa, Tư Đồ Thuần đeo tai nghe, những âm thanh tự nhiên vang lên, chân thành, mượt mà… Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, những bản nhạc thật đẹp, một cô gái thật đẹp. Cô gái ấy đẹp như thiên thần, người đàn ông nào có thể không yêu…