Buổi sáng, sau khi họ đã mệt rã rời, hắn vẫn không muốn rút ra khỏi cơ thể cô, vẫn hôn cô đắm đuối, cảm ơn cô đã cho hắn được tận hưởng một tình yêu khắc cốt ghi tâm… Cô cầu xin hắn chạy trốn, trốn càng xa càng tốt, nhưng hắn nói bến tàu là địa bàn của Kỳ Dã, không thể trốn được. Cô khuyên hắn ra đầu thú, cô nói cô sẽ tìm một cảnh sát tốt nhất để bảo vệ cho hắn, tìm cho hắn một luật sư giỏi nhất, sắp xếp cho hắn một nhà tù an toàn nhất, ngày ngày cô cũng sẽ vào thăm hắn, cho dù là bao nhiêu năm đi nữa, cô cũng sẽ đợi hắn, đợi hắn ra tù và cưới cô. Nhưng hắn nói nếu hắn không ra mặt nói với Kỳ Dã vài câu, thì sẽ rất nhiều người phải chết, giới giang hồ sẽ đại loạn… Khi đó cô mới nhìn thấy cái gọi là trật tự giới giang hồ trong ánh mắt kiên định của hắn, đó chính là hai chữ: Tình nghĩa. Cô hiểu giấc mơ của hắn, nhưng tiếc rằng, thực sự câu nói: “Tung thị chí tỷ thiên cao, xung quan nhất nộ, vị hồng nhan” đã linh ứng. Không! Cô nhất định phải cứu hắn, bất kể là dùng cách gì. Cô chạy đến bên bàn, nhấc điện thoại và gọi cho Hàn Trạc Thần. “A lô! Tôi…” Câu đầu tiên mà Hàn Trạc Thần nói là: “An Dĩ Phong đâu?” “Anh ấy đang ngủ.” “Ngủ?” Một hơi thở nặng nề từ đầu dây bên kia vọng lại: “Bảo nó dậy nghe điện thoại!” “Anh có thể nói cho tôi biết vũ khí của Kỳ Dã giấu ở đâu không?” “Tôi không biết!” Giọng hắn tức tối. “Rốt cuộc là cô muốn làm gì?” “Tôi muốn bắt tất cả người của Kỳ Dã. Chúng ta đã thoả thuận, anh không được nuốt lời, bây giờ tôi muốn anh phải thực hiện thoả thuận đó.” Điều duy nhất mà cô muốn làm bây giờ là bắt tất cả người của Kỳ Dã, như thế bọn chúng sẽ không thể làm hại người cô yêu. “Cô! Cô nói thật cho tôi biết, cô có ý đồ gì? Có phải cô muốn làm cho chúng tôi và Kỳ Dã bắn giết lẫn nhau đến mức cả hai bên cùng bị thương nặng để cô dễ dàng tóm cổ hết cả lũ chúng tôi?” Cô không muốn giải thích, có giải thích cũng không thể rõ ràng, chuyện tình cảm chỉ có người nào đã trải qua mới hiểu được. “Mục đích của tôi là gì anh không cần biết, tôi đã là của An Dĩ Phong, bây giờ tôi muốn biết kho vũ khí của chúng ở đâu.” Hàn Trạc Thần lấy lại nhịp thở, trở lại sự lạnh lùng: “Ở kho số 9 sau núi Ngọc, ở dãy hàng hoá cuối cùng có một cánh cửa bí mật.” “Anh không được lừa tôi!” Hàn Trạc Thần nói: “Cô nói với An Dĩ Phong là người của Kỳ Dã đang tìm nó khắp nơi, nó không trốn được đâu. Bảo nó đến gặp tôi, dù có bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ gánh cho nó.” “Tôi sẽ chuyển lời tới anh ấy.” Cô đặt điện thoại xuống, vừa quay người thì thấy An Dĩ Phong đã đứng ngay đằng sau. Cô đặt điện thoại xuống, vừa quay người thì thấy An Dĩ Phong đã đứng ngay đằng sau. Cô ngạc nhiên, giả vờ như không có chuyện gì hôn lên má hắn và nói: “Anh dậy rồi à?” An Dĩ Phong không trả lời, lặng lẽ nhìn cô. “Em có việc rất quan trọng phải đi, anh đợi em về nhé!” “Em thoả thuận gì với anh Thần?” Giọng hắn hư vô tựa như từ nơi chân trời vọng lại. “Tại sao anh không biết chút gì?” “Cái đó không quan trọng.” Cô không muốn lừa dối hắn, nhưng lại sợ nói thật sẽ làm hắn bị tổn thương. “Đó là chuyện giữa em và anh ta.” “Một người là con gái anh yêu nhất, một là anh em của anh. Giao hẹn của hai người chẳng lẽ không liên quan đến anh?” Hắn nhìn cô, ánh mắt long lanh: “Anh vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, thái độ của em lúc chia tay rất kiên quyết, tối hôm trước vẫn còn ngồi ăn tối với chồng sắp cưới, hôm sau đột nhiên chạy đến bảo muốn làm tình nhân của anh… Làm tình nhân? Câu này không giống với lời nói của em. Sau đó anh hỏi anh Thần, phụ nữ có thật sự dễ thay đổi không… Anh ấy luôn phản đối chuyện của anh và em, hôm đó không hiểu sao lại nói với anh: Dâng đến trước mặt thì cứ nhận đi, chơi chán rồi thì chú sẽ thấy phụ nữ chẳng có gì khác nhau cả. Thì ra, là thế này…” Giọng nói lạnh lùng của hắn khiến lòng cô tê tái. Cô vội vã nắm lấy tay hắn nói: “Phong, em yêu anh. Anh hãy tin em! Em đã trao cho anh tất cả, anh không được nghi ngờ em.” “Anh tin em! Chính vì tin nên anh mới không tin là em đến tìm anh là vì anh ấy!” “Em… em yêu anh, cho dù không hứa hẹn gì với anh ta, thì em cũng sẽ…” “Nói như vậy thì anh ấy thật sự bắt em làm tình nhân của anh?” Cô cứng họng, trong lúc luống cuống nhất thời, cô đã nói ra sự thật. Mặc dù cô là cảnh sát nhưng khả năng tra xét vẫn không bằng An Dĩ Phong. Thấy hắn quay vào phòng, lấy áo khoác mặc vào, cô liền chạy ra giữ cửa, cản đường hắn: “Anh ta không bắt em, là em tình nguyện.” “Có phải em tình nguyện hay không thì đã rõ rồi.” “Anh hãy tin em, em làm tất cả là vì anh, em muốn nhanh chóng bắt được Kỳ Dã, em muốn anh trở thành ông trùm thực sự của xã hội đen, em muốn anh thực hiện được mơ ước của mình. Em muốn anh được sống… Tại sao anh không hiểu lòng em chứ?” “Anh hiểu, nhưng anh không cần em phải làm những việc này.” Hắn kéo cô sang một bên, mở cửa đi ra, cô đuổi theo và kéo hắn lại. “Anh không thể đi, người của Kỳ Dã đang tìm anh ở khắp nơi.” “Anh biết.” Hắn kéo tay cô, hôn lên trán cô, giọng hắn cũng lạnh lùng như nụ hôn đó. “Chăm sóc tốt bản thân nhé, việc của anh không cần em phải lo.” Hắn bước đi, tiếng sập cửa kiên định, không thể cứu vãn được nữa. Cô vội vàng gọi điện cho Hàn Trạc Thần: “An Dĩ Phong đi rồi, anh hãy nhanh chóng cho người đến đón anh ấy, ở gần sở cảnh sát trung tâm.” “Ừ, cảm ơn!” “Anh nhất định phải cứu anh ấy! Nếu cần giúp gì thì gọi điện cho cảnh sát Vu.” “Cô yên tâm, trừ phi là tôi chết, mạng của An Dĩ Phong không ai lấy được.” Cúp điện thoại, cô liền gọi điện cho bố cô. Cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy, tay run rẩy cầm điện thoại, giọng nói hổn hển ngắt quãng: “Bố, An Dĩ Phong có chuyện rồi, bố giúp con cứu anh ấy… Bố phái thật nhiều người đến cứu anh ấy, nhất định phải là cảnh sát đặc công… Nhanh lên bố, càng nhanh càng tốt.”