Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 5 : Đại chiến thư hòang kim. hành động thứ 100 của thợ săn ác quỷ

(>0000000000 Đại chiến thư hòang kim hành động săn ác quỷ thứ 100 của thợ săn ác quỷ. Ác quỷ mục tiêu nhắm đến : Kim Thuần Hy Số hiệu ác quỷ: 100 Nguyên nhân hành động : Kim Thuần Hy quá tự cao , khinh thường nữ sinh. Kế hoạch hành động : Khi đã cưa đổ được, hẹn hò một lần rồi đá ngay không thương tiếc. Mục tiêu hành động: Khiến ác quỷ phải đau lòng khổ sở, tốt nhất là đau nát ruột gan, lĩnh ngộ sâu sắc nội hàm trong đau thương , rút dây thần kinh“khinh thường nữ sinh” ra khỏi ác quỷ, khiến hắn tỉnh ngộ, bắt đầu nhận thức về nữ sinh, bắt đầu chấn chỉnh lại bản thân; dốc tòan bộ sức lực để đấu tranh cho nữ sinh, bảo vệ và duy trì địa vị của nữ sinh , giữ gìn sự tôn nghiêm và thiết lập uy quyền nữ sinh. Thời hạn theo đuổi: 1 tháng Tuyên ngôn hành động : Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại …! Cố lên, Quách Tiễn Ni, Quách Tiễn Ni, cố lên! Luật cấm của hành động : Nghiêm cấm “thợ săn ác quỷ” nảy sinh tình cảm thực sự với“ác quỷ mục tiêu” nghiêm cấm đôi bên tiếp xúc quá thân mật trong quá trình quen nhau, ví dụ hôn nhau v.v…( trường hợp bất khả kháng thì không tính) , nhiều nhất là nắm tay và ôm nhau. Hậu quả khi thất bại: Danh hiệu“Thợ săn ác quỷ ” của Quách Tiễn Ni sẽ bị hủy bỏ ,lần hành động chinh phục ác quỷ thứ 100 sẽ trở thành hành động săn ác quỷ cuối cùng, chẳng những thành tích vất vả lắm mới có được bị hủy hoại, mất mặt hòan tòan, mà nếu ý chí không đủ kiên cường, còn có thể mắc bệnh “ suy sụp tinh thần vì thất tình” và “ bệnh sợ yêu” nghiêm trọng , để lại vết thương tâm hồn vĩnh viễn suốt đời. Người dám sát hành động: Trương Tịnh Mỹ Người công chứng : Tất cả những người biết chuyện này p(>0000000000 Chiếu thư vừa ra hành động cũng bắt buộc được triển khai, không thể trì hõan. “ Ding ling ling …” Là tiếng chuông vào học, A_O Ôi mẹ ơi,lúc này tôi mới nhớ ra chuyện đi học hôm nay, chỉ còn nước kéo Tịnh Mỹ bắt đầu chạy về phía cổng trường. Chia tay Tịnh Mỹ ở đầu cầu thang ( nó cùng trường nhưng không cùng lớp với tôi.), tôi nhìn thấy đôi chân đứng ngay ở cửa lớp, đôi chân tròn vo mập ú khó khăn nhét vào đôi giày cao gót màu đỏ, đôi giày cao gót đau khổ đến mức như lúc nào cũng muốn bùng nổ để được giải thóat, trên giày còn vương chút bùn đất, chút bụi mờ, hai hạt cơm bẹp dí…