Nụ Hôn Của Quỷ

Chương 140 : Thuần Hy! Cuối cùng em đã thấy anh

Ho ho, là con trai! Mặc quần đen, áo đen, có vẻ như đến đây thăm mộ thì phải. Woa, người đó hình như rất cao, chân rất dài, dáng rất giống người mẫu, không biết có đẹp trai không nhỉ, chắc không phải là một trong đám 99 bạn trai bị tôi đá đấy chứ? Tôi bò rạp xuống, cố gắng ngước nhìn, muốn thấy mặt anh ta, nhưng cổ rướn muốn gãy mà chỉ nhìn thấy anh ta đang ôm hai nó hoa bách hợp trắng muốt thôi. Haizzzz, xem ra đành đợi anh ta quỳ xuống trước mộ mới nhìn thấy mặt được. He he, ông trời đúng là khéo chiều ý tôi, anh ra quả nhiên chỉ lặng lẽ đúng trước một một lúc rồi từ từ quỳ xuống. Khi gương mặt anh hiện ra hoàn toàn trong tầm mắt tôi, tôi như ngẹt thở. Một mái tóc đén óng, đường nét gương mặt đẹp như tượng tạc, ngũ quan hoàn mĩ như không phải người, đôi mắt sáng như sao và sâu như hồ nước, khí chất lạnh lẽo, cao ngạo… Không phải anh, không phải cái người suốt ngày gọi toi là “ngốc”, không phải cái người trong đêm tuyết rơi trắng xóa mùa lễ Tình Nhân đã quay lưng lại với tới tôi và dùng ngón tay trỏ chỉ thẳng lên trời, không phải cái người đêm nào cũng xông vào giấc mơ của tôi nhưng mãi mãi chỉ để lại một hình bóng đen thẳm càng lúc càng xa, thì còn là ai khác?! Trời ơi, trời ơi là trời, sao tôi lại gặp anh ở đây??? Tại sao??? Kim Thuần Hy, Thuần Hy, người tôi yêu duy nhất cuối cùng em đã thấy anh, cuối cùng đã thấy anh rồi, sau khi chia xa hơn hai năm rưỡi. Anh có biết là, em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ an không… Tôi muốn lao ngay ra khỏi bụi hoa, chồm đến ôm lấy anh, ôm lấy anh thật chặt, ôm lấy anh bằng cả sinh mệnh này, không bao giờ để anh rời xa, nhưng, nhưng tôi không thể không thể… … Tôi chỉ cói thể lặng lẽ nhìn anh từ xa, tay bịt chặt miệng, mặc cho nước mắt tuôn trào, từng giọt, từng giọt tưới đẫm cánh hoa, một giọt, hai giọt… Trong màn nước mắt, khi tôi nhìn thất Thuần Hy đặt hai bó hoa bách hợp trắng muốt xuống trước hai ngôi mộ, lặng lẽ và gương mặt đau buồn nhìn vào tấm ảnh của tôi, tôi mới sực nhận ra một vấn đề quan trọng, lẽ nào… lẽ nào anh ngỡ rằng tôi và bố đều đã chết?! Thế nên, thế nên trong hai năm rưỡi này, anh mới không tìm tôi? (với khả năng của anh, nếu muốn tìm một người nào đó thì nhất định sẽ tìm ra). Hai ngôi mộ này là do anh xây ư? Ai đã tạo ra trò đùa này, hay là trong khoảng thời gian đó đã có hiểu lầm xảy ra? He he, thì ra Thuần Hy nghĩ tôi đã chết, thì ra Thuần Hy tưởng tôi chết rồi… Đó là ông trời tàn nhẫn với tôi, hay tiếc thương tôi đây? Chắc là tiếc thương nhỉ? Dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết, hãy để anh nghĩ tôi chết rồi đi. Rồi anh sẽ quên tôi, tôi càng yên tâm lặng lẽ sống nốt nửa năm còn lại, không phải lo anh ấy sẽ có ngày tìm thấy tôi, rồi tôi lại phải trốn tránh trong đau khổ, tại sao lại không vui? He he… Tôi cố kiềm chế không cho nước mắt chảy ra. Vì tôi phải cảm thấy vui mừng, tôi cảm ơn Thượng đế đã an bài mới đùng. “Tiễn Ni…”. Cuối cùng anh mở miệng. He he, cái anh này, trước kia lúc nào cũng chỉ gọi em là “ngốc”, bây giờ em chết rồi anh mới bắt đầu đứng trước mộ và gọi em ư? Có điều, rất là đáng yêu, thật sự!!! Thuần Hy, anh có biết không? Anh gọi tên em, mãi mãi là người gọi nghe hay nhất đó… “Anh nhớ em quá!!!” Gì cơ? Anh nói gì thế??? Anh nói nhớ tôi??? Thật không??? Thật thế sao? Cái anh này, anh học cách nói chuyện sến như thế từ lúc nào vậy? Có điều tôi vui quá, thật sự rất vui… Xùy xùy xùy, Quách Tiễn Ni, sao mi lại có thể vui được? Mi phải cuống lên, vì anh đã nhớ mi! Đúng thế, phải hốt hoảng lên, Thuần Hy, Kim Thuân Hy, anh đừng nhớ em, em ra lệnh cho anh đừng nhớ em, anh phải quên sạch sẽ, để hòa nhập với cuộc sống mới của anh, biết không? Anh không biết gì, lại bắt đầu lặng lẽ nhìn tấm anh tôi trên ngôi mộ kia, ánh mắt bi thương, bi thương, bi thương… và cả đau đớn… Hình như anh sắp rơi nước mắt… Không phải mà “hình như”, mà là “đã” , đã rơi nước mắt rồi… Trời ơi… trời ơi… Thân Hy khóc rồi sao? Anh khóc thật ư? Sao anh khóc chứ? Tại sao??? Anh là một người vô cùng lạnh lùng, rất lạnh lùng, rất băng giá, anh nói anh ghét nhất là khóc, tôi chưa bao giờ thấy anh khóc, chưa bao giờ, 0,000000000000000…1 lần cũng không… Nhưng… nhưng đôi mắt đen nhánh của anh rõ rang đang bị một màn sương phủ mờ, và giọt nước mắt vừa rơi xuống đóa hoa bách hợp vô cùng chân thành, bây giờ tới mới cỏ thể nghe thấy âm thanh của nó – “tí tách”, rất trong trẻo, rất xúc động, và bi thương, giống như một chiếc gai mềm mại, găm sâu vào tận cùng trái tim tôi… Tôi chưa kịp kím nén, nước mắt đã trào ra ào ạt không dừng lại nổi… Thuần Hy, tại sao anh khóc, tại sao thế??? Chỉ vì em chết thôi sao? Chỉ vì em chết rồi anh mới quá đau lòng mà không kìm nén nổi ư? Nhưng an là một người vô cùng lạnh lùng cơ mà, mọi người đều nói anh đẹp trai, rất băng giá, người như vậy sao khóc được? Sao lại thế được? Không thể!!! Tuyệt đối không thể!!! Thuần Hy… Kim Thuần Hy, anh xấu quá, anh là người xấu xa! Anh là kẻ xấu xa nhất!!! Anh có biết là anh làm em đau lòng lắm không, rất đau lòng. Nhìn thấy anh làm tim em đã đủ đau rồi, bây giờ anh lại còn khóc vì em, nhìn thấy anh khóc tim em lại càng đau hơn, đau đến không thở nổi, đau đến mức muốn chết đi ngay… Em chỉ còn sống được mấy tháng nữa thôi, anh còn muốn em ra đi sớm hơn sao? Anh không thể tàn nhẫn thế được!!! Không thể!!! Nên, không được khóc, đừng khóc nữa anh nhé? Xin anh đừng khóc nữa mà… Anh rất ngoan, rát biết nghe lới, không để giọt nước mắt thứ hai rơi xuống bó hoa nữa, anh đã cố gắng nén nói lại nhìn tấm ảnh của tôi và cố gắng nở nụ cười, đứng dậy… Thuần Hy, anh đi ư? Không thể ở lại thêm sao? Em muốn ngắm anh, thật sự rất muốn nhìn thấy anh, có lẽ lần này, cũng là lần cuối cùng em nhìn thấy anh… Anh sắp đi thật rồi, anh quay đi và sải bước… Không, Thuần Hy, đừng đi đừng đi, để em nhìn anh thêm lần nữa, thêm một lúc nữa thôi… Xùy xùy xùy, Quách Tiễn Ni, nhìn thâm gì chứ? Rốt cuộc mi muốn nhìn đến kho nào? Mi còn đỏi hỏi gì nữa? Ông trời đã đối xử tốt với mi lắm rồi, để mi trước khi chết còn được nhìn thấy anh, mi phải biết đủ chứ? Bây giờ điều mi cần làm là phải tỏ ra cảm kích ông trời, chứ không phải được nước lấn tới… Phải, phải, phải, không sai, phải tỏ ra cảm kích ông trời, chứ không phải được nước lấn tới… Vậy, vậy tôi chỉ nhìn anh lần cuối thôi, chỉ nhìn lần cuối thôi, một lần cuối cùng… Thế nhưng khi tôi cố gắng nhìn về phía anh, anh bỗng dừng lại. Anh đứng sững ở đó, trên con đường nhỏ giữa nhứng bụi hoa, trong anh nắng rực rỡ nhưng u buồn, quay lưng với ngôi mộ, cũng quay lưng với tôi, đưa một tay lên, và rồi ngón tay trỏ chầm chậm chỉ thẳng lên trời, giống như cái đêm Tình Nhân mà tôi tỏ tình với anh… Ngón tay thon dài của anh, dưới ánh nắng rực rỡ của bầu trời trong anh, thâm tình, nhưng rất đau thương… Tôi đờ đẫn nhìn anh, hai tay bịt chặt miệng, mặc cho nước mắt tuôn chảy điên cuồng, trào như suối… Tôi không biết mình đã về ngôi nhà cá heo bằng cách nào, hai tay ra sức bịt chặt lấy miệng, chỉ biết trong đầu tràn ngập hình ảnh Thuần Hy! Thuần Hy! Thuần Hy!!! Thuần Hy tay ôm bó bách hợp, Thuần Hy nhìn phần mộ của tôi bằng ánh mắt đau buồn, Thuần Hy gọi tôi một tiếng “Tiễn Ni”, Thuần Hy nói anh rất nhớ tôi, giọt nước mắt rơi trên cánh hoa bách hợp của anh, đôi mắt phủ sương mù của anh, Thuần Hy đứng trong ánh nắng rực rỡ nhưng u buồn, quay lưng lại phần mộ của tôi và chỉ thẳng ngón tay trỏ lên trời… Tôi đờ đẫn ngồi trên bờ biển, mặc cho gió thổi tung mái tóc, mặc chi sóng hôn ướt đôi chân tôi, tôi chỉ nhìn đăm đăm về một hướng, lặng im không nhúc nhích như một pho tượng… Phóng tầm mắt ra xa, nơi ấy ngoài biển ra thì chỉ có bầu trời, ngoài không khí ra thì vẫn là không khí, nhưng tôi biết, chỉ tôi biết, nó là hướng trông ra hòn đảo nhỏ, ở đó đã có một người yêu tôi cả đời nhưng không thể ở bên cạnh, có lẽ anh sẽ xuất hiện thường xuyên, thậm chí, nói chính là gia viên của anh… “Tiễn Ni”. “Tiễn Ni”. “Tiễn Ni!”. “Tiễn Ni!!!”. “Hả?”. Cuối cùng tối cũng nhận ra có người đang gọi mình, đáp lại một tiếng như bị điện giật. “Em sao thế? Đang nghĩ gì vậy?” “Không có, không có, em thì có chuyện gì để nghĩ chứ, chỉ là cảnh biển đẹp quá, em…”. Tôi quay đầu lại giải thích, nhưng đột ngột đờ người ra. Trước mắt tôi đang đứng sừng sững trên bãi cát là một người, ngũ quan trên gương mặt rất hoàn mỹ và quen thuộc, cánh tay dài rất đẹp đang ôm một bó hoa bách hợp trắng muốt như tuyết, thần khiết như pha lê… … Nước mắt trong tích tắc làm nhòa tầm nìn, tôi thấy một bóng người… “Thuần Hy…” “Em nói gì thế?”. Người ôm bó bách hợp tiến tới gần. “Hả?”. Tôi thực sực tỉnh, dụi dụi mắt, “Ồ, không có gì, không có gì! Tuân Hạo, anh mua hoa bách hợp làm gì thế?” “Tặng em”. Tuấn Hạo cười, đưa bó hoa bách hợp cho tôi. “Cảm ơn anh, đẹp quá!”. Tự dưng hôm này lại mua hoa bách hợp chứ, khiến tôi suýt nữa lầm người. “Chắc em đói bụng lắm rồi phải không? Anh đi nấu cơm cho em nhé!” “Tuần Hạo, chúng ta làm chung nhé!” “Không cần, em chỉ phá thôi!”. Anh vờ nhăn nhó. “Cái gì chứ? Tại sao cứ khinh thường em? Đáng gét!” Tôi đấm cho anh một cái, “Không được, hôm nay em nhất định phải giúp anh làm cơm…” “Không cần!” Anh cười ranh mãnh trêu chọc tôi. “Cần!!!” “Không cần!!!” “Cần!!!” Đùa nghịch một lúc lâu, cuối cùng an cũng nhận lời cho tôi giúp, nhưng tôi chả giúp được gì, ngoài phá hoại… ha ha…