Edit: Mi tần Beta: Ca quý tần  Ngô Sương lấy điện thoại khỏi tai nhìn thoáng qua, trên màn hình đúng là số của Mạc Nam Kiêu. Có phụ nữ bên cạnh anh? “Mạc Nam Kiêu có đó không?” Ngô Sương hỏi. “Có, có, Nam Kiêu đang ở đây, để tôi đưa điện thoại cho Nam Kiêu.” Thái độ của Thi Phong rất nhiệt tình, cơ bản thì cô đã đoán ra người bên đầu dây kia là ai. Mạc Nam Kiêu vừa bị Mạc Nghịch gọi ra ngoài nói chuyện, mới vừa quay lại. Thi Phong đưa điện thoại cho anh, nói bằng khẩu hình*: “Là nữ.” *Nói không phát ra tiếng Mạc Nam Kiêu nhìn thoáng qua tên trên màn hình, đỏ mặt. Anh để điện thoại sát tai, hơi mở miệng: “Alo.” Ngô Sương: “Cậu không có nhà sao?” Mạc Nam Kiêu: “Hôm nay là sinh nhật ba tôi, tôi về nhà.” Bởi Thi Phong đang đứng bên cạnh, Mạc Nam Kiêu nói chuyện rất mất tự nhiên. “… À, vậy chắc cậu bận lắm.” Ngô Sương như người vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao. Cô rất ghét bản thân như vầy, không có lập trường gì mà vẫn bất chấp gọi điện thoại cho cậu. “Ngày mai tôi về.” Mạc Nam Kiêu giải thích. Ngô Sương không đáp lại, trực tiếp cúp máy. Không sao cả, nhiều năm không ai ở cạnh, không phải đều giống nhau sao. Sau khi Mạc Nam Kiêu nói chuyện điện thoại xong, Thi Phong liền sát lại hỏi cậu: “Có phải cô gái kia không?” Mạc Nam Kiêu gật gật đầu: “Hình như cô ấy không vui.” Thi Phong: “Có lẽ tâm trạng không tốt nên mới gọi điện thoại cho con?” Mạc Nam Kiêu: “Con nên làm gì?” Thi Phong suy nghĩ một lát, nói: “Giờ con đến đó với cô ấy đi.” Thực ra trong lòng Thi Phong rất luyến tiếc để Mạc Nam Kiêu đi. Nhưng, theo đuổi con gái người ta, dù sao cũng phải trả giá một chút. Mạc Nam Kiêu nhíu mày: “Con nên nói gì?” Thi Phong cười cười: “Nam Kiêu ngốc, lúc con gái không vui, con không cần nói gì cả, chỉ cần ở cạnh cô ấy là được.” … Mạc Nam Kiêu lái xe của Mạc Nghịch về nhà trọ. Anh “một tiếng trống làm tinh thần hăng hái” rồi chạy tới cừa nhà Ngô Sương, nâng tay gõ cửa. *Từ “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc. Đợi 2, 3 phút, cửa mới mở. Ngô Sương vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một cái váy hai dây ngắn. Mạc Nam Kiêu sửng sốt, sau đó vô cùng mất tự nhiên chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Ngô Sương lại không hề có cảm giác xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy cơ thể, cô nhìn Mạc Nam Kiêu, lạnh lùng hỏi: “Cậu tới làm gì?” Mạc Nam Kiêu: “…” Anh quả thật không biết nên trả lời thế nào. Nói là do lo lắng cho cô sao? Hình như không làm được. “Cậu muốn vào thì vào đi.” Ngô Sương xoay người, bước nhanh vào phòng ngủ. Mạc Nam Kiêu vội vàng theo cô đi vào, thấy cô muốn vào phòng ngủ thì tự giác dừng lại. Phòng của con gái không được tùy tiện vào, đạo lý này cậu vẫn biết. Ngay khoảng khắc cậu dừng lại, Ngô Sương quay đầu nói với cậu: “Đi theo hoặc đi ra ngoài.” Bất đắc dĩ, Mạc Nam Kiêu đành phải đi theo Ngô Sương vào phòng ngủ của cô. Lớn thế này, nhưng đây là lần đầu anh vào phòng của con gái. Phòng ngủ của Ngô Sương rất lộn xộn, quần áo và sách đều bị vứt lung tung trên sàn. Mạc Nam Kiêu nhíu mày. Anh theo thói quen ngồi xổm xuống nhặt quần áo bên chân lên để gọn lên giường. Vừa đặt lên, Ngô Sương lại ném xuống đất. Lúc Mạc Nam Kiêu khom lưng chuẩn bị lượm tiếp, Ngô Sương liền ngăn anh. “Đừng động tôi.” Giọng nói cô như nghẹn lại, giống giọng của người vừa khóc xong. Mạc Nam Kiêu dừng lại, nhìn cô. Ngô Sương đột nhiên cười, cô ngẩng đầu đối mặt với Mạc Nam Kiêu, hỏi: “Ba người cùng dự sinh nhật vui lắm sao?” Mạc Nam Kiêu gật gật đầu: “Ừ.” Ít nhất, cậu rất hưởng thụ cảm giác đó. Ngô Sương cười càng tươi: “Thật tốt.” Mạc Nam Kiêu: “…” Từ sau khi cha mẹ ly hôn, Ngô Sương liền không có sinh nhật. Khi còn bé, mỗi lần sinh nhật, ba mẹ đều mua cho cô một chiếc bánh sinh nhật rất lớn, một bộ quần áo mới và một chiếc cặp sách mới toanh. Dù bận thế nào, họ đều cố dành chút thời gian cho cô. Khoảng thời gian như vậy, đời này không thể có nữa. Nhớ lại chuyện quá khứ, Ngô Sương gần như không thể khống chế được cảm xúc của mình, nhưng cô không muốn khóc trước mặt bất kỳ người nào. “Tôi muốn đi ngủ, cậu đi đi.” “Được.” Mạc Nam Kiêu không phản bác, rất nghe lời đi ra ngoài. Ngô Sương trùm kín chăn, nước mắt không ngừng rơi xuống. 11 giờ rưỡi, di động của Ngô Sương rung lên, có người gọi đến. Nhìn thấy trên màn hình hiển thị “Lộ Bắc”, Ngô Sương do dự vài giây, nhận điện thoại. “Chuyện gì?” Giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh. Lộ Bắc: “Có công ty điện ảnh và truyền hình vừa ý quyển sách mới ra của em, chuyện bản quyền anh đã tìm người đàm phán xong cuôi. Họ muốn mời em đến làm biên kịch, nói anh hỏi ý kiến của em.” Lộ Bắc tuy thích chơi bời, nhưng khi làm việc vẫn rất nghiêm túc. Nhất là chuyện có liên quan đến tương lai phát triển của Ngô Sương, cơ bản anh đều sẽ đích thân làm. Thời đại học, Ngô Sương học văn học điện ảnh sân khấu, làm biên kịch cũng dễ dàng. Dù sao đang nhàn rỗi, dứt khoát đồng ý. “Được, anh cho bọn họ phương thức liên lạc của tôi là được.” “Biết rồi.” Lộ Bắc nhàn nhạt đáp lại, “Dạo này em thế nào?” Anh vẫn hèn yếu, không nhịn được muốn quan tâm cô. Ngô Sương: “Ừ, vẫn khỏe.” Lộ Bắc: “Trong khoảng thời gian này, em có nhớ anh không?” Ngô Sương cười không tim không phổi: “Nhớ, nhớ anh đêm không thể ngủ, gối đều ướt nhẹp nước mắt.” Bên kia đầu dây, lời nói của Ngô Sương làm yết hầu của Lộ Bắc khát khô. Anh nắm chặt điện thoại: “Ngô Sương, em lại muốn ăn đòn rồi.” Ngô Sương vẫn cười: “Đừng nha, hai chúng ta đang rạn nưt, anh dựa vào cái gì muốn trừng trị em? Muốn trừng trị thì đi mà trừng trị vị hôn thê của anh ấy.” “Đừng nhắc đến cô ta—–“ Lộ Bắc hít sâu một hơi, “Ngô Sương, trong khoảng thời gian tách ra này anh đã nghĩ kĩ rồi. Anh có thể cưới em, em quay lại được không.” Lộ Bắc không có chút cảm tình nào với người gọi là vị hôn thê kia, hơn nữa tính cách của con nhóc đó lại còn không tốt…. So ra kém cả ngón tay út của Ngô Sương. Anh thích phụ nữ như Ngô Sương, trưởng thành, lạc quan, thông minh, lại không bám người. “Lộ Bắc, đừng ngốc.” Ngô Sương dịu dàng mở miệng: “Vì một người phụ nữ mà buông tha sự nghiệp của mình, không sáng suốt chút nào.” Lộ Bắc: “Ngô Sương, anh là thật lòng.” “Anh thừa nhận, bắt đầu chỉ là muốn chơi đùa với em, nhưng sau đó anh không khống chế được nữa.” Lộ Bắc nói: “Anh không rời em được.” Ngô Sương phì cười: “Anh si tình như thế, khiến em rất ngượng đó.” Lộ Bắc: “Anh không nói đùa.” Ngô Sương: “Phải, anh thích em, nên hai năm nay, anh vừa ngủ với em, vừa ngủ với vị hôn thê của anh.” Lộ Bắc: “… Em nghe từ đâu?” Ngô Sương: “Đã khuya, em muốn ngủ.” Không đợi Lộ Bắc nói chuyện, Ngô Sương đã cúp máy. —– Vị hôn thê của Lộ Bắc, Ngô Sương gặp qua rất nhiều lần. Những bài post bới móc Ngô Sương trên mạng cơ bản đều xuất hiện tên của Lộ Bắc, trước có cái còn trực tiếp đăng hình hai người đi du lịch cùng nhau. Trên cơ bản người quen của Ngô Sương đều biết chuyện của cô và Lộ Bắc. Vị hôn thê của Lộ Bắc lần đầu tìm tới cửa là mùa hè năm ngoái. Cô bé kia còn đang học đại học, nhìn rất đơn thuần, rất dễ bị bắt nạt. Trên thực tế cũng là như vậy, Ngô Sương tùy tiện nói mấy câu đã kích thích cô khóc òa lên. Sau đó cô sốt ruột, khóc lóc nói với Ngô Sương: Anh luôn qua đêm với tôi. Vài lần gặp mặt sau đó, tình huống cũng không khác mấy Ngô Sương không muốn có tương lai gì với Lộ Bắc, chỉ là khi cô đơn tìm cái để giải trí. Cho nên, mặc kệ anh có quan hệ với ai, cô đều không quan tâm. ** Mạc Nam Kiêu mất ngủ. Về nhà tắm rửa xong, anh nằm trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Không biết là do anh ngốc hay cảm xúc của Ngô Sương thay đổi quá nhanh, nói chung, quen biết lâu như vậy, Mạc Nam Kiêu vẫn không hiểu cô nghĩ gì. Rõ ràng lúc gọi điện thoại còn khổ sở như vậy, vừa rồi lại cư xử giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thật sự không ngủ được, Mạc Nam Kiêu liền lấy máy tính ra từ ngăn kéo, tra tên của Ngô Sương trên mạng. Bách khoa Baidu hiển thị đầu tiên, anh liền nhấn vào. “Ngô Sương, nhà văn nữ mới nổi, văn vẻ hắc ám quỷ dị mang phong cách riêng biệt của cô rất được hoan nghênh, nhuận bút cao tới 270 vạn.” Họ tên: Ngô Sương Nghề nghiệp: Nhà văn Chiều cao: 164cm Cân nặng: 40kg Tốt nghiệp đại học: Đại học Giang Nam … Bách khoa Baidu chỉ có một vài thông tin rất chung chung, Mạc Nam Kiêu qua loa nhìn lướt qua liền đóng trang web lại. Mục thứ hai trong ô tìm kiếm, là một diễn đàn bát quái chuyên bới móc. Đề mục là [Nữ nhà văn xinh đẹp Ngô Sương gần đây rất nổi, không có ai bới sao?]. Bài post có hơn năm ngàn bình luận, Mạc Nam Kiêu xem từng cái một. “Người này tôi biết, không phải là cía được phú nhị đại bao nuôi sao, nghe nói sinh hoạt cá nhân rất dâm loạn.” “Thím biết không, xem qua sách, có thể là do tôi không kiến thức, không biết người này có tài gì, cả quyển toàn âm trầm, làm cả tuần tâm tình không tốt.” “Thấy ảnh chụp còn rất xinh đẹp, gầy như vậy mà ngực còn lớn thế, có lẽ là… Ha ha.” “Trước đó có người đăng ảnh của Ngô Sương với Lộ Bắc,có ai xem qua chưa, nghe nói nổi tiếng thế đều là do Lộ Bắc dùng tiền lát đường cho.” Chỗ này có hơn mười tấm ảnh, đều là ảnh chụp chung của Ngô Sương và Lộ Bắc. Có ảnh chụp trộm, có ảnh tự chụp. Động tác của hai người rất thân mật, nụ cười chưa bao giờ tắt trên mặt Ngô Sương. Ngón tay ân trên màn hình của Mạc Nam Kiêu, không tự giác tăng thêm sức. Người đàn ông này, anh nhận ra. Là người dọn nhà cùng Ngô Sương. Mà Ngô Sương cũng thừa nhận, lúc hai người ở chung quan hệ là người yêu. Bình luận của bài post này cơ bản đều là lời mắng chửi Ngô Sương, lặp đi lặp lại cũng có mấy câu, toàn là hồ ly tinh, không biết xấu hổ, ăn bám đàn ông để đi lên, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, ra vẻ thanh cao… Mạc Nam Kiêu kéo xuống dưới cùng, tìm được chỗ viết bình luận. —- Kẻ đang mắng người ở đây mới là không biết xấu hổ. Xem xong trang này, Mạc Nam Kiêu lại tiếp tục tìm, tìm được Weibo của Ngô Sương. Vừa vào, liền thấy cô share bình luận mắng mình. …. Cô thật đúng là khác với người thường. Theo lý thuyết, nếu thấy ai mắng mình, chắc chắn sẽ rất tức giận đúng không? Mạc Nam Kiêu dùng máy tính nhìn tin tức của Ngô Sương cả đêm, còn tất cả các buổi phỏng vấn cô tham gia nữa. Xem xong, anh phát hiện… Hình như anh chưa từng hiểu cô.