Nụ Hôn Của Nghịch Phong
Chương 36
Edit: Miri
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Sau khi Mạc Nam Kiêu ngồi xuống, Thi Phong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngồi song song với Mạc Nghịch, khiến cô cảm thấy một loại áp lực khó nói. Có lẽ là do anh cao quá.
Thi Phong nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Mạc Nam Kiêu, siết nhẹ, nụ cười dịu dàng luôn hiện trên mặt.
Mỗi lần tiếp xúc với Mạc Nam Kiêu, Thi Phong luôn cảm thấy rất thỏa mãn.
Cô không cần biết Mạc Nam Kiêu có biết cô là mẹ cậu không, cũng không cần cậu nói cậu yêu cô.
Chỉ cần được ở cạnh cậu, Thi Phong đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới rồi.
Siết tay cậu, hôn má cậu, hay nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của cậu, khuôn mặt cậu khi ngủ, đã đủ rồi.
…
“Có thể dạy Nam Kiêu nói ‘bố’ được không.” Mạc Nghịch nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ một lúc, “Nam Kiêu chưa từng gọi ‘bố’.”
Thi Phong gãi gãi mu bàn tay của Mạc Nam Kiêu, cười hỏi anh: “Thật à? Nam Kiêu của chúng ta không biết gọi ‘bố’ à?”
Mạc Nam Kiêu cúi đầu, không nói lời nào.
Thi Phong: “Cô đã từng dạy em rồi mà, b—— ố——”
“Bố, bố, bố.”
Giọng nói rất nhỏ, giọng điệu cũng không tốt lắm, nhưng Mạc Nghịch nghe được lại rất hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên con trai của anh gọi bố, thật là dễ nghe.
Thi Phong cúi đầu hôn một cái lên má Mạc Nam Kiêu, “Giỏi quá, sau này Nam Kiêu của chúng ta nhất định sẽ rất tài.”
Thi Phong hiện tại càng ngày càng có lòng tin vào Mạc Nam Kiêu, nhất định về sau cậu có thể sống cuộc sống giống người bình thường.
Đối với trẻ em tự kỉ, hoàn cảnh gia đình có ảnh hưởng rất lớn.
Nguyên tắc cơ bản của trung tâm điều trị là, gia đình hòa thuận, mới có thể tạo cảm giác an toàn cho đứa bé.
Cho đứa nhỏ sự trung thành và cảm giác an toàn, có thế cậu mới dần mở lòng tiếp nhận thế giới này.
“Nam Kiêu, về sau chúng ta hãy nói chuyện nhiều hơn nhé, như vậy cô mới càng thích em, bố em cũng càng yêu em hơn.”
Thi Phong vỗ nhẹ lưng Mạc Nam Kiêu, “Nếu đồng ý, em hãy gật đầu, được không?”
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu, dựa đầu vào bụng Thi Phong.
Mạc Nam Kiêu rất ít nói chuyện, nhưng cậu lại hiểu gần hết những điều mà người xung quanh nói.
Không có vấn đề gì về khả năng nhận thức.
Thi Phong luôn cố gắng tìm đề tài nói chuyện với Mạc Nam Kiêu, Mạc Nghịch ngồi cạnh, không có chút xíu cảm giác tồn tại.
Anh nhìn chằm chằm bàn tay khoác lên lưng Mạc Nam Kiêu của Thi Phong, tưởng tượng bàn tay đó đang đặt trên lưng mình.
***
Rất nhanh đến giờ nghỉ trưa. Thi Phong chuẩn bị gọi cơm ngoài, trước khi gọi, cô hỏi Mạc Nghịch: “Anh ăn cơm trưa ở đây không?”
Mạc Nghịch: “… Ừ.”
Thi Phong: “Tôi không tiện đi lại nên hôm nay gọi cơm ngoài. Anh muốn ăn gì, để tôi gọi cho.”
Mạc Nghịch: “Giống em.”
Thi Phong: “Được. Vậy anh giúp tôi một chút.”
Thi Phong tìm số trong danh bạ, gọi điện.
Ba đĩa cà ri, thêm một suất canh. Vì thường gọi cơm ngoài, nên chủ cửa hàng cũng có quen biết với cô. Sau khi nhận đơn xong bèn cười híp mắt nói với cô: “Ưu tiên làm trước cho em, làm xong đưa đến ngay.”
Thi Phong: “Cảm ơn, vất vả rồi.”
Cúp máy, ba người lại chìm trong im lặng.
Phòng khách tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng kim giây đồng hồ đang chuyển động.
Mạc Nghịch nhìn chằm chằm mắt cá chân của Thi Phong một lúc, tầm mắt dời đi, dừng trên mặt Thi Phong.
“Người đàn ông hôm qua.”
“… Cái gì?”
Thình lình Mạc Nghịch nói một câu như vậy, Thi Phong không phản ứng kịp.
Mạc Nghịch: “Em lên xe của anh ta. Anh nhìn thấy.”
Thi Phong: “Vâng, tôi lên xe của anh ấy.”
Mạc Nghịch: “Ai.”
Thi Phong: “Một người bạn. Mới quen.”
Mạc Nghịch: “Em thích anh ta.”
Thi Phong: “Rất thích. Anh ấy rất đáng yêu.”
Mạc Nghịch: “Anh ta không thích em.”
Thi Phong: “… Hả?”
Mạc Nghịch nói đến mức này, Thi Phong thật sự không còn cách nói tiếp.
Vì thế, phòng khách lại rơi vào tình trạng im lặng vô tận.
…
Hơn 20 phút sau, cơm hàng được đưa đến.
Tiếng đập cửa vang lên, Mạc Nghịch đứng dậy ra ngoài lấy cơm.
“Tổng cộng 46 đồng.” Cậu bán hàng nói.
Thi Phong lấy tiền lẻ trên bàn: “Chỗ này vừa đủ.”
Mạc Nghịch không nhìn Thi Phong, lấy tờ 100 từ túi đưa ra cho cậu giao hàng.
Cậu giao hàng nhận tiền xong liền đi.
Mạc Nghịch xách cơm vào, nhìn Thi Phong: “Để đâu?”
Thi Phong: “Để trên bàn đi.”
Nói xong, cô quay lại kéo Mạc Nam Kiêu đứng dậy, “Nam Kiêu, nào, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu, đứng dậy với Thi Phong.
Chân Thi Phong đã không còn đau lắm, vẫn có thể đi vài bước được. Thi Phong và Mạc Nam Kiêu ngồi một bên, Mạc Nghịch ngồi đối diện.
Thi Phong cầm lấy một suất cơm đặt trước mặt Mạc Nam Kiêu, để đũa và thìa cạnh tay cậu.
“Những cái này cô cũng dạy em rồi đó.”
Mạc Nam Kiêu hiểu ý, cầm thìa xúc một thìa cơm cho vào miệng.
Thi Phong giơ ngón cái với cậu: “Quá tuyệt vời, Nam Kiêu thật thông minh.”
Nói với Nam Kiêu xong, Thi Phong cũng bắt đầu ăn cơm.
Mạc Nghịch ngồi đối diện Thi Phong, hình ảnh ăn cơm của Thi Phong in trong đáy mắt anh.
Hai cánh môi mở ra, khép kín, nước cà ri dính trên môi, cô vô ý thè lưỡi liếm chúng.
Mạc Nghịch luôn luôn không thích người giả bộ đẹp, nếu như một người con gái cố ý làm ra động tác này, anh nhất định sẽ cảm thấy vừa ghê tởm vừa phản cảm.
Nhưng Thi Phong không giống như vậy… Lần nào cô cũng đem đến cho anh những niềm vui bất ngờ không lường được.
Anh từng nhìn rất nhiều tranh khỏa thân của nhiều họa sĩ khác nhau, cũng hiểu rõ kết cấu từng bộ phận cơ thể con người.
Anh biết con gái có tỉ lệ dáng người như thế nào mới đẹp, cũng biết làm ra động tác gì thì mới tạo được cảm giác quyến rũ.
Nhiều năm như vậy, Mạc Nghịch luôn muốn tìm một người mẫu phù hợp với yêu cầu của mình, đáng tiếc vẫn chưa tìm được.
Mấy năm trước đã có người đại diện tìm giúp anh, nhưng Mạc Nghịch không chọn được.
Người đại diện nói, yêu cầu của anh quá cao. Cao ư? Anh không thấy vậy.
Anh muốn tìm được một cô gái đẹp tự nhiên, từng động tác giơ tay nhấc chân đều quyến rũ, không phải là kiểu lẳng lơ cố ý chiều lòng đàn ông.
Không thể bắt chước vẻ quyến rũ thực sự được.
***
Thi Phong có thể cảm giác được là Mạc Nghịch đang nhìn cô. Cô không có can đảm ngẩng đầu nhìn anh, chỉ đành giả vờ không biết, vùi đầu ăn cơm.
Mạc Nam Kiêu có thói quen ngủ trưa sau khi ăn trưa, Thi Phong chờ Mạc Nam Kiêu ăn xong, giữ tay cậu đưa cậu đến phòng ngủ.
Mạc Nghịch ở lại, dọn dẹp hộp cơm, ném vào thùng rác.
Thi Phong đưa Mạc Nam Kiêu đến phòng ngủ của cô, còn lấy chăn đắp cho cậu.
Có Thi Phong dỗ, chưa đến 5 phút, Mạc Nam Kiêu đã ngủ.
Thi Phong vị tường ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc đụng phải Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch chắn trước mặt Thi Phong, cúi đầu nhìn lướt qua mắt cá chân của cô, không nói gì đã ôm ngang cô lên.
Mạc Nghịch hỏi: “Đi đâu.”
Thi Phong: “… Đến chỗ sofa đi.”
Vì thế, Mạc Nghịch ôm cô ngồi lên sofa.
Sau khi ngồi xuống, Thi Phong nói: “Hết đau rồi, tôi có thể tự đi được, lần sau không cần làm phiền anh.”
Mạc Nghịch kéo chân Thi Phong lên, đặt ngang sofa. Anh ngồi bên cạnh, khom lưng, áp mặt lên chân Thi Phong.
Hai tay Thi Phong chống trên sofa, giật mình nhìn Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch dán mặt trên chân Thi Phong, cọ cọ theo quy luật.
Da chân Thi Phong rất mỏng, thịt cũng rất non, trên mặt Mạc Nghịch có râu, đụng vào khiến cô vừa ngứa lại vừa đau.
Thi Phong nắm chặt sofa, “Râu của anh, cọ vào làm em đau. Mau đứng lên.”
Mạc Nghịch sảng khoái ngồi dậy. Nhưng, đó chưa phải là kết thúc.
Sau khi ngồi dậy, Mạc Nghịch nắm lấy bắp chân Thi Phong, nâng chân cô lên, chóp mũi cọ vào lòng bàn chân cô.
Thi Phong nhột đến mức run bắn lên.
Biểu cảm của Mạc Nghịch trông rất hưởng thụ. Nhất là khi Thi Phong run lên, anh sẽ có cảm giác mỹ mãn khác thường.
Mạc Nghịch thành kính đặt một nụ hôn lên lòng bàn chân của Thi Phong, Thi Phong nhẹ nhàng giật chân lại phía mình.
“… Tôi, ngứa.” Thi Phong thở phì phò nói với Mạc Nghịch, “Anh tránh ra đi.”
“Đẹp.” Mạc Nghịch chỉ nói một chữ, coi như đáp lại.
Khi Mạc Nghịch mở miệng nói chuyện, môi vẫn đang dán trên lòng bàn chân của Thi Phong.
Hơi thở nóng bỏng phả trên da, như một luồng điện từ chân lan ra khắp cơ thể.
Đại não có chút choáng váng, cảnh tượng trước mắt Thi Phong càng ngày càng mơ hồ.
“Em còn dễ nghiện hơn cả thuốc lá.” Mạc Nghịch buông chân Thi Phong ra, ôm eo cô.
Thi Phong tỉnh táo lại, lắc lắc đầu.
Cô nói với Mạc Nghịch: “Chuyện hôm qua tôi nói, ý là về Nam Kiêu.”
Mạc Nghịch: “Ừm?”
Thi Phong: “Tức là tôi hi vọng sau này anh đừng có hành vi mờ ám như thế này với tôi nữa. Điều đó làm tôi rất bối rối.”
Mạc Nghịch: “Vì sao?”
Thi Phong: “Vì tôi không thích, hơn nữa tôi thấy anh làm như vậy là không tôn trọng tôi.”
Mạc Nghịch: “Em muốn anh làm thế nào.”
Thi Phong: “Tôi đã từng nói rồi, phải giữ khoảng cách an toàn.”
Ngón tay Mạc Nghịch xoắn lấy tóc Thi Phong, mặt không chút thay đổi.
“Khoảng cách an toàn của anh, bằng âm.” Anh cười cười, “Em muốn nó, chắc chưa.”
Thi Phong: “… Tôi không cần.”
Mạc Nghịch: “Vậy thì chấp nhận như thế này.”
Thi Phong: “Tôi không cần nốt, không được à.”
Mạc Nghịch: “Chọn.”
Thi Phong: “Tôi không chọn.”
Mạc Nghịch buông cô ra: “Tùy em.”
Bỏ lại những lời này, Mạc Nghịch quay sang chỗ khác, không nói gì thêm.
Thi Phong thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vỗ vỗ ngực.
Cô hoàn toàn không biết Mạc Nghịch muốn gì.
Cô rất muốn hỏi có phải anh mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc không, rõ ràng trước đó vài ngày nói là sẽ không gặp cô nữa.
Thậm chí, chiều qua còn rất lạnh lùng với cô.
Nhìn biểu hiện bây giờ của anh, cứ như hoàn toàn không nhớ gì.
Thi Phong day day mi tâm, việc ở cùng với Mạc Nghịch là một trong những việc vất vả nhất thế giới này.
Thi Phong lấy di động ra, trên WeChat có mấy tin nhắn, là của Lâm Tăng gửi đến.
—— Gần đây có khỏe không? Tôi đi công tác một chuyến, không tiện nhận điện thoại, có tình huống gì thì tùy thời có thể liên lạc trên WeChat, tôi nhất định sẽ nhắn lại sớm nhất có thể.
Tin nhắn từ 1 giờ trước. Thi Phong gửi biểu tượng “OK”, lại nói “Cảm ơn”.
Thi Phong vừa định buông điện thoại, lại có tin nhắn trên WeChat. Từ Thi Vũ.
Là tin nhắn thoại, Thi Phong theo bản năng ấn nút nghe.
“Chị, em vừa đến phòng triển lãm, rất người đều có ý dâm với nam thần nhà em, đệt, em điên cả người, rõ ràng nam thần của em chỉ để cho mình chị có ý dâm!”
Xấu hổ nhất là… Giọng nói phát ra từ loa ngoài.
Giọng Thi Vũ rất cao, phòng khách lại im lặng như vậy…
Thi Phong gần như không còn can đảm ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Mạc Nghịch nữa.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
78 chương
172 chương
10 chương
113 chương
63 chương