Rèm châu đong đưa, kèm theo nhịp điệu có tiết tấu, nam tử ở phía sau mành khẽ gảy cầm huyền, một đôi mắt phượng nhiếp người xuyên thấu qua khe hở giữa rèm châu, đánh giá nam nữ truy đuổi ở bên ngoài mành. Ánh mắt của hắn phảng phất có lực xuyên thấu, trong trẻo lạnh lùng nhưng khác hẳn có thần, sáng rọi nở rộ khác thường. Rốt cuộc vẫn là pháp lực của sư phó càng cao chút, Hàn Linh truy đánh nửa ngày, ngay cả nửa mảnh góc áo của người ta cũng chưa đụng tới, nàng nhụt chí mà dừng lại, dựa ở cửa sổ tiếp tục xem diễn xuất. Mà lúc này biểu diễn ở trên đài đã là kết thúc, sau trận vỗ tay lớn, Vũ Dung đang muốn chào bế mạc xuống sân khấu. Dưới đài đột nhiên có người nha uống: “Bản công tử ra mười vạn lượng, mua đêm đầu tiên của Vũ Dung cô nương.” Tú bà thấy có người gây chuyện, vội tiến lên đài hòa giải: “Thực xin lỗi, công tử. Vũ Dung cô nương của chúng ta là bán nghệ không bán thân. Nô gia có thể giới thiệu cho công tử các cô nương khác trong lâu, nhất định làm công tử vừa lòng.” Ở thanh lâu nhìn quen rồi này đó có tiền chính là đại gia người sắc mặt, nàng cũng không có quá mức kinh hoảng, huống chi, hôm nay còn có công tử ở đây, nàng hoàn toàn không cần lo lắng sẽ nháo xảy ra được chuyện gì. Người gây chuyện là một nam nhân tới ba mươi tuổi, diện mạo cực kỳ bình thường, đỉnh cái bụng dài rộng, vừa thấy chính là ăn nhậu chơi bời. Hắn khinh thường mà quét về phía Vũ Dung được tú bà bảo vệ ở phía sau, châm chọc nói: “Bất quá là một kỹ nữ, giả bộ thanh cao cái gì? Bổn đại gia chịu ra mười vạn lượng, đã là coi trọng nàng. Ai biết bây giờ nàng còn có phải hay không cái non đâu? Vừa lúc bổn đại gia nghiệm thân một chút cho nàng.” Ngay sau đó hắn cười một trận dâm đãng, người ở phía sau hắn cũng theo đó cười to. Các khách nhân khác tuy có phê bình kín đáo, cũng không dám tùy ý đắc tội, kia chính là Cẩm Thành phủ nha Phương công tử Phương Hùng, ngày thường làm nhiều việc ác, ở Cẩm Thành hoành hành ngang ngược, ai thấy hắn không phải trốn đến rất xa, nào dám nói hắn không phải? “Ha ha ha…… Một con heo mập giương oai, cái này diễn cũng thật xuất sắc.” Hàn Linh xem bất quá mắt, sau một tiếng cười to, thi triển khinh công, từ cửa sổ chỗ nhảy xuống dưới lầu. “Công……” Long Chi Dực vừa định ngăn cản đã không kịp, dư quang nhìn về phía sau bức rèm che, hắn tức khắc dừng tiếng lại, tuy là bạn tốt của hắn, nhưng thân phận của công chúa không thể tùy ý tiết lộ. Rèm châu tung bay, người ở sau mành cũng vào lúc này đi ra, hắn xuất hiện, như một đạo ngân quang hiện lên, cả phòng rực rỡ. Long Chi Dực quay đầu lại nhìn về phía bạn tốt tương giao nhiều năm của mình, hắn luôn là rất khiêm tốn, nhưng lại không cách nào khiêm tốn. Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, hình dáng đôi môi không thể bắt bẻ, cái mũi tinh xảo, mắt phượng mê người, chẳng trách hắn hàng năm đều không lấy chân dung gặp người, sợ chính là người ngoài chỉ chú ý bên ngoài của hắn, mà xem nhẹ bản thân hắn. Long Chi Dực là người thứ nhất nhìn thấy hắn sau đó không có bất luận phản ứng khác thường gì, cũng bởi vậy hai người mới dần dần trở thành bạn bè. Trên thực tế, với Long Chi Dực mà nói, hắn không chú trọng nhất chính là bên ngoài của người, hắn không quan tâm, cũng không có hứng thú quan tâm, chỉ có Hàn Linh là cái ngoài ý muốn. Bạn tốt đi đến bên người hắn, cùng hắn cùng nhau từ cửa sổ nhìn xuống động tĩnh ở dưới lầu, một ý cười nhợt nhạt treo ở khóe môi của hắn. Từ mới vừa nghe đến giọng nói của nàng, liền cảm thấy nàng cực kỳ thú vị sinh động, hiện giờ rốt cuộc nhìn thấy chân dung của nàng, quả nhiên như hắn tưởng tượng linh động khả nhân. “Ngươi là người nào, cũng dám ở đại gia trước mặt giương oai?” Dưới lầu lúc này cực kỳ náo nhiệt, bởi vì rốt cuộc có người chịu đứng ra cùng Phương Hùng khiêu khích, vô hình bên trong, tất cả mọi người đều đứng ở Hàn Linh bên này. Hàn Linh khoanh tay dạo bước ở trên sân khấu, chớp chớp mắt, làm như có thật mà lắc đầu nói: “Sai rồi, người giương oai là ngươi, không phải ta.” Phương Hùng rất là tức giận, tiếp đón từ người liền phải động thủ: “Người tới, đánh cho ta!” “Chờ chút!” Hàn Linh đúng lúc kêu dừng, nhanh như vậy liền đánh lên tới, vậy không nhiều thú vị. Nàng nhưng không lo lắng đối phương động thủ, bởi vì nàng có ngự dụng bảo tiêu ở đây, như thế nào đều không cần sợ. “Chúng ta là người văn nhã, đánh nhau đó là cách làm của người dã man, chẳng lẽ ngươi thừa nhận chính mình là người dã man?” Phương Hùng khinh thường mà miệt thị nàng, căn bản không coi nàng hồi sự: “Đối với tiểu bạch kiểm như ngươi vậy, không cần giảng văn nhã.” Hàn Linh khẽ cười nói: “Cũng đúng, một con heo mập như thế nào hiểu văn nhã đâu?” “Ngươi……” Đối phương đang muốn phát tác, Hàn Linh phất tay ngăn trở hắn, khẽ cười nói: “Như vậy, vì chứng minh ngươi không phải người dã man, cũng không phải heo mập, mà là một người văn nhã. Ta bây giờ cho ngươi một lần cơ hội chứng minh chính mình, ngươi có nguyện ý thử một lần hay không?” “Đúng vậy, chứng minh cho chúng ta xem.” “Thử một lần, ha ha……” “……” Phương Hùng tức giận đến nắm chặt tay, tiếng xương rung động răng rắc, bất đắc dĩ người ở phía dưới hoàn toàn giống như cùng hắn đối nghịch, sôi nổi ồn ào. Hắn nếu là không đáp ứng, kia chẳng phải là thật mất mặt? Hắn tốt xấu cũng là phủ nha công tử, còn muốn lăn lộn ở Cẩm Thành, có thể nào ném mặt mũi? Nếu không về sau còn như thế nào lăn lộn ở Cẩm Thành? “Hừ! Xem ngươi có thể chơi đa dạng cái gì.” Hắn giương cằm nhướng mày trừng mắt nhìn nàng. Hàn Linh giảo hoạt cười trộm, tiến đến bên người tú bà nói nhỏ vài tiếng, tú bà thấy nàng như thế ra sức mà vì Vũ Dung hết giận, tự nhiên là vui vẻ đáp ứng. Bất quá không bao lâu, liền có vài tên gã sai vặt ở dưới sự sai sử của tú bà bưng tới giấy, bút mực và nghiên mực. Ở trước cửa sổ trên lầu, khóe môi của Long Chi Dực hơi hơi cong lên, nhìn quen tiết mục xảo trá tai quái chỉnh người của nàng, đối với động tác phía dưới của nàng tràn đầy tò mò, hắn tin tưởng vị công tử mập gây chuyện này nhất định sẽ bị chỉnh thật sự thảm. Bạn tốt bên người kinh ngạc mà nhìn về phía hắn, vẫn là lần đầu nhìn thấy biểu tình phong phú như thế ở trên mặt của hắn, thoạt nhìn hắn thật là tài, hơn nữa tài đến hoàn toàn. Lại lần nữa quay đầu lại, đem tầm mắt quay về chính giữa sân khấu, đôi mắt linh động của nàng khẽ xoay, cũng kinh có chủ ý. Hàn Linh chấp bút dính một chút mực nồng, chậm rãi từ từ mà nói: “Thí nghiệm rất đơn giản, bây giờ ta viết vài chữ, xem ngươi có nhận biết được hay không, là có thể biết trình độ văn học của ngươi đến tột cùng có bao nhiêu cao.” Phương Hùng còn nói nàng sẽ chơi đa dạng cái gì, xem thường hắn như thế, hắn hừ lạnh nói: “Bản công tử tốt xấu cũng là từng đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, chẳng lẽ còn sẽ không biết chữ?” Hàn Linh lập tức tiếp theo hắn nói: “Đúng vậy, từng đọc Tứ Thư Ngũ Kinh*, kia tự nhiên là am hiểu lễ nghi liêm sỉ, càng đừng nói là chỉ là vài chữ.” * Tứ Thư và Ngũ Kinh hợp lại làm 9 bộ sách chủ yếu của Nho giáo. Các sách này còn là những tác phẩm văn chương cổ điển của Trung Quốc. + Tứ Thư (四書) là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm: Đại Học (大學), Trung Dung (中庸), Luận Ngữ (論語), Mạnh Tử (孟子). + Ngũ Kinh (五經) là năm quyển kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo. Theo truyền thuyết, năm quyển này đều được Khổng Tử soạn thảo hay hiệu đính. Sách kinh điển gồm hai bộ: Ngũ Kinh và Tứ Thư. Năm quyển Ngũ Kinh gồm có: - Kinh Thi (詩經): sưu tập các bài thơ dân gian có từ trước Khổng Tử, nói nhiều về tình yêu nam nữ. Khổng Tử san định thành 300 thiên nhằm giáo dục mọi người tình cảm trong sáng lành mạnh và cách thức diễn đạt rõ ràng và trong sáng. Một lần, Khổng Tử hỏi con trai "Học Kinh Thi chưa?", người con trả lời "Chưa." Khổng Tử nói "Không học Kinh Thi thì không biết nói năng ra sao." (sách Luận ngữ). - Kinh Thư (書經): ghi lại các truyền thuyết, biến cố về các đời vua cổ có trước Khổng Tử. Khổng Tử san định lại để các ông vua đời sau nên theo gương các minh quân như Nghiêu, Thuấn chứ đừng tàn bạo như Kiệt, Trụ. - Kinh Lễ (禮記): ghi chép các lễ nghi thời trước. Khổng Tử hiệu đính lại mong dùng làm phương tiện để duy trì và ổn định trật tự. Khổng Tử nói: "Không học Kinh Lễ thì không biết đi đứng ở đời." (sách Luận Ngữ). - Kinh Dịch (易經): nói về các tư tưởng triết học của người Trung Hoa cổ đại dựa trên các khái niệm âm dương, bát quái,... Đời Chu, Chu Văn Vương đặt tên và giải thích các quẻ của bát quái gọi là Thoán từ. Chu Công Đán giải thích chi tiết nghĩa của từng hào trong mỗi quẻ gọi là Hào từ. Kinh Dịch thời Chu gọi là Chu Dịch. Khổng Tử giảng giải rộng thêm Thoán từ và Hào từ cho dễ hiểu hơn và gọi là Thoán truyện và Hào truyện. - Kinh Xuân Thu (春秋): ghi lại các biến cố xảy ra ở nước Lỗ, quê của Khổng Tử. Khổng Tử không chỉ ghi chép như một sử gia mà theo đuổi mục đích trị nước nên ông chọn lọc các sự kiện, ghi kèm các lời bình, sáng tác thêm lời thoại để giáo dục các bậc vua chúa. Ông nói: "Thiên hạ biết đến ta bởi Kinh Xuân Thu, thiên hạ trách ta cũng sẽ ở Kinh Xuân Thu này." Đây là cuốn kinh Khổng Tử tâm đắc nhất, Xuân Thu có nghĩa là mùa xuân và mùa thu, ý nói những sự việc xảy ra. Ngoài ra còn có Kinh Nhạc do Khổng Tử hiệu đính nhưng về sau bị Tần Thủy Hoàng đốt mất, chỉ còn lại một ít làm thành một thiên trong Kinh Lễ gọi là Nhạc ký. Như vậy Lục Kinh chỉ còn có Ngũ Kinh. Nguồn: Wikipedia