Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCho nên sau khi lên cấp 3 liền tìm ra được lối thoát kia sao? Tạ Hiểu Hàm im lặng vắt chiếc áo ướt sũng, nhìn bản thân ướt nhèm như chuột luột trong gương, một bộ dáng nghèn hèn lại thê thảm tới không nỡ nhìn. Có lẽ là không… Những con người ở đây sẽ vì đôi giày cũ bạc màu, hoặc là bởi vì kiểu tóc quê mùa thành đống để làm lí do cho những trò trêu đùa bắt nạt, chính bọn họ làm như vậy, có lẽ cũng để bởi vì tôn lên cái tâm hồn đã mục ruỗng bất kham của bọn họ chăng? Rõ ràng là vớ vẩn, những tâm hồn rách rưới. Tạ Hiểu Hàm sau khi lau khô tóc, nhìn bộ dáng của mình thì chắc phải kiếm chỗ nào để hong cho khô thôi, bộ dáng này vào lớp học hay về nhà cũng đều không được. Học bá Tạ Hiểu Hàm lần đầu tiên trốn học, thư thái mà nắm trên tầng thượng của trường học, hai mắt lim dim mơ màng nghe những cơn gió mơn man da mặt. Cô không nghĩ ra cảm giác trốn học lại thoải mái như vậy, giống như phá bỏ những luật lệ cứng nhắc mà chỉ làm theo ý muốn của bản thân, không cần phải bận tâm ánh mắt của thầy cô, người đời. Có lẽ đôi lúc mệt mỏi, con người cần có một quãng nghỉ ngơi thong thả thế này… #Cá Basa Cho nên sau khi lên cấp 3 liền tìm ra được lối thoát kia sao? Tạ Hiểu Hàm im lặng vắt chiếc áo ướt sũng, nhìn bản thân ướt nhèm như chuột luột trong gương, một bộ dáng nghèn hèn lại thê thảm tới không nỡ nhìn. Có lẽ là không… Những con người ở đây sẽ vì đôi giày cũ bạc màu, hoặc là bởi vì kiểu tóc quê mùa thành đống để làm lí do cho những trò trêu đùa bắt nạt, chính bọn họ làm như vậy, có lẽ cũng để bởi vì tôn lên cái tâm hồn đã mục ruỗng bất kham của bọn họ chăng? Rõ ràng là vớ vẩn, những tâm hồn rách rưới. Tạ Hiểu Hàm sau khi lau khô tóc, nhìn bộ dáng của mình thì chắc phải kiếm chỗ nào để hong cho khô thôi, bộ dáng này vào lớp học hay về nhà cũng đều không được. Học bá Tạ Hiểu Hàm lần đầu tiên trốn học, thư thái mà nắm trên tầng thượng của trường học, hai mắt lim dim mơ màng nghe những cơn gió mơn man da mặt. Cô không nghĩ ra cảm giác trốn học lại thoải mái như vậy, giống như phá bỏ những luật lệ cứng nhắc mà chỉ làm theo ý muốn của bản thân, không cần phải bận tâm ánh mắt của thầy cô, người đời. Có lẽ đôi lúc mệt mỏi, con người cần có một quãng nghỉ ngơi thong thả thế này… “Ah… Ưm… Làm ơn đi mà Trầm Phiên, người ta thèm tới chết rồi, Ưm… hẹn hò mà anh chả động vào người ta chút nào cả…” Tiếng rên rỉ cầu hoan quen thuộc này khiến cho tâm trạng tốt đẹp của Tạ Hiểu Hàm phút chốc hóa thành mây bay. Khi cô muốn tận hưởng khong khí một chút, lại cứ luôn bị người phá hỏng như thế này! Tạ Hiểu Hàm khó chịu ngồi dậy muốn nhắc nhở hai người kia biết nhìn thời điểm một chút, lại bị một ánh mắt màu đen cuồng dã làm cho trái tim lỡ mất một nhịp, đỏ mặt rút người ra phía sau, thế nhưng ánh mắt kia vẫn cứ gắt gao mà dán vào cô. Cô gái kia vẫn cứ một bộ dáng lả lơi mà xoay xoay người, vòng tay qua cổ của cậu chàng mà làm nũng, môi thơm chỉ thiếu dâng lên tận cửa, nhưng chàng trai này vẫn bất động như núi, môi mỏng mỉm cười xa cách, ánh mắt sắc lạnh như có như không lướt qua Tạ Hiểu Hàm đầy khiêu khích. Cô cắn môi, lại nhịn không được bị ánh mắt như muốn nuốt sống bản thân kia thu hút, không thể nào rời mắt khỏi hắn.