Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSau đó Tạ Hiểu Hàm liền chạy trốn, cho tới khi rời khỏi nơi sân thượng kia, nhớ tới ánh mắt cuồng dã lại như muốn cắn nuốt cả linh hồn cô của tên đó, trái tim lại cứ như phát điên mà đập mạnh, tới mức Tạ Hiểu Hàm va phải một người cô mới giật mình tỉnh ra. “A ha, không phải là Tạ lớp phó sao? Còn tưởng cậu về nhà rồi chứ, hóa ra lớp phó gương mẫu cũng sẽ trốn học nha!” Tiếng nói đáng ghét này ngay lập tức làm cho Tạ Hiểu Hàm nhận ra ngay là ai. Du Hồng tà ác mà cười, đám nữ sinh xung quanh cũng che miệng hùa theo cười rộ lên. Cô ta nắm lấy tóc của Tạ Hiểu Hàm mà hít hít, sau đó chán ghét lè lưỡi, bịt mũi mà kêu lên: “Ôi trời ơi, có ai ngửi thấy cái mùi như là chuột chết này không, giống như cái mùi mà vài tháng không tắm vậy! Tạ lớp phó à, hình như nhà cậu nghèo tới mức không có nước mà tắm, phải lên trường trộm nước tắm phải không? Hôi như thế này, đừng nói với mình là cậu dùng nước bồn cầu để gội đầu đó nha!” Giống như trò đùa của Du Hồng rất vui, đám nữ sinh thay nhau cười lớn, đám bạn học đi ngang qua cũng chỉ có thể ái ngại mà nhìn. Du Hồng giống như nhìn thấy ánh mắt xung quanh đều tập trung vào mình, càng nói càng hăng, cảm giác càng hưng phấn, giống như càng hạ nhục Tạ Hiểu Hàm bao nhiêu, bản thân lại càng được nhiều người chú mục bấy nhiêu! Cậu ta điên rồi… Tạ Hiểu Hàm lùi lại, chỉ mong một thầy cô nào đó đi ngang qua đây có thể dừng Du Hồng lại, cậu ta lại xông tới nắm lấy tóc của cô cười nói: “Để như vậy xấu lắm, hay là để tôi cùng mọi người giúp cậu cắt bớt đám rác bốc mùi này đi nha, tiểu Ngân, đưa tới cái kéo đi!” “Ha ha ha, cắt bớt đống rác trên đầu chắc chắn cậu sẽ bớt bốc mùi đi đấy! Nhưng mà cậu vẫn chẳng thể bớt hôi hám đi được đâu, dù sao cậu cũng là con gái của một ả gái điếm cơ mà, ha ha ha…” Từng lời nói của Du Hồng như cắt vào sâu trong lồng ngực Tạ Hiểu Hàm, cô cắn môi tới bật máu, cố gắng giãy giụa khỏi tay đám nữ sinh hung hăng, tóc bị nắm chặt, da đầu căng tới phát đau. Sau đó cô nhìn từng đám tóc của mình bị cắt tới nát bét rơi rụng trên mặt đất, trong lòng như nhẹ hẫng, cảm xúc tuyệt vọng và nhục nhã tới cùng cực làm cho Tạ Hiểu Hàm hai tai ù đi, tới cả tiếng cười của Du Hồng cũng chẳng nghe thấy được. Sau đó khi Tạ Hiểu Hàm tỉnh lại thì bầu trời đã rạng ánh chiều tà, cô cứ vậy bị bỏ quên ở một góc, tựa như một bịch rác bị người đá đi. Tạ Hiểu Hàm cắn răng vơ lại từng đám tóc đen dưới đất, bàn tay lại đột ngột chạm tới một mũi giày thể thao màu đen.