Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Có lẽ chỉ là trong thoáng chốc, hai người đã lướt qua nhau rất nhiều lần, giống như hai người xa lạ mãi mãi sẽ không thể xảy ra liên kiết với nhau. “Lạc Y, nhìn xem, bọn người Du Hồng lại bắt nạt cái cô nữ sinh kia, thật là khổ sở mà!” Bạch Lạc Y, mỗi lần đi qua hành lang đều nghe một câu nói này của cô bạn bên cạnh, nhìn thấy nữ sinh kia phải chịu đựng những câu mỉa mai xỉ vả. Nhưng là việc của bản thân còn chưa xong, cô đâu có khả năng xen vào việc của người khác chứ. Cô là một nữ sinh được mệnh danh là thiên tài của cả trường học này, được các thầy cô vô cùng cưng chiều, trường học bồi dưỡng mong muốn cho cô đậu vào đại học ở thủ đô, từ đó khiến cho trường học lẫn Thiên Không Thành nở mày nở mặt. Tạ Hiểu Hàm cùng Bạch Lạc Y, có lẽ mãi mãi sẽ là haio con người, lựa chọn hai cái ngã rẽ khác nhau. Chỉ là cuộc sống có rất nhiều biến cố khó lường, như việc gia đình của Bạch Lạc Y phá sản, cả gia đình trong đêm bị tiễn thẳng về khu ổ chuột, chen chúc 4 người trong 1 cái ngôi nhà rách nát. Thời đại tin tức linh thông, sáng hôm sau Bạch Lạc Y tới trường, địa vị của cô trong lớp liền chẳng khác gì Tạ Hiểu Hàm lúc đó, còn có phần thê thảm hơn, bởi con người luôn rất ưa thích dẫm đạp lên những người đã từng ở phía trên bọn họ, và Bạch Lạc Y ngày trước vốn cũng chẳng phải con người điệu thấp làm gì. “Ha ha ha, mày bây giờ cũng chỉ là một con nhỏ nghèo kiết xác mà thôi, lấy cái gì để dám chống lại bọn tạo! Không phải ngày xưa mày khinh thường tụi tao lắm sao! Hả!!? Cô công chúa họ Bạch cao quý bây giờ tới cả con chó của nhà tao cũng không bằng! Ha ha ha ha…” Nữ sinh kia kiêu ngạo cười lớn, sau đó phất tay, những nữ sinh xung quanh nhanh chóng xắn tay áo đi tới. “Đem nó đánh mạnh tay vào cho tao! Tốt nhất là đánh tới khi nào mặt của nó rách nát thì thôi! Tao lạy mày, ngày xưa mày dám khinh thường, dám cười chê tao mãi mãi chỉ dành được hạng 2, bây giờ, tao sẽ cho mày biết cái gì mới gọi là rác rưởi!! Đánh nó!” Ả ta cũng không phải dạng vừa, cười lớn xông tới, bàn tay với bộ móng sắc lẹm vươn thẳng tới mặt của Bạch Lạc Y. Cô mệt mỏi nhắm mắt, nghĩ tới thảm cảnh trong nhà mình, đột nhiên không còn muốn giãy dụa nữa.