Nữ hoàng tội phạm, kẻ đánh cắp trái tim!
Chương 22 : tôi
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânKhi Tạ Hiểu Hàm mò mẫm về tới khu ổ chuột thì trời đã sập tối, cô ôm chiếc bụng đã héo hon réo rắt, liếm liếm môi nghĩ xem tối nay ăn gì lót dạ, lại không ngờ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang dựa vào bên cạnh chiếc xe mô tô ngay trước cửa nhà mình.
“Cậu… Trầm Phiên?” Tạ Hiểu Hàm bất ngờ nhìn Trầm Phiên đang dựa vào xe mô tô đợi mình. “Cậu làm gì ở đây vậy?” Chẳng lẽ là đợi tôi?
“Là tôi đợi cậu đó, tan học cũng lâu rồi sao bây giờ cậu mới về tới nhà, tôi đã đợi cậu rất lâu đó! Hay lần sau nốt công tôi mang cậu về luôn cho rồi!” Trầm Phiên lẩm bà lẩm bẩm.
“Sao lại đợi tôi? Cậu cần nhờ tôi giúp gì sao?” Tạ Hiểu Hàm ngờ vực nhìn Trầm Phiên. Hay là nam sinh này để ý tới bà mẹ đổ đốn của cô, muốn ngủ với Tạ Tử Lam đấy chứ? Như vậy thì cũng quá LOW nha Trầm thiếu gia!
Trầm Phiên trừng Tạ Hiểu Hàm một cái, sau đó bực bội mà nhéo tai của cô: “Tôi muốn đi chơi, lại không rành khu vực này, cậu mang tôi đi đi. Cậu phải đối cử thân thiện với bạn học mới tới chứ!”
“Muốn tôi dẫn đi chơi sao?” Tạ Hiểu Hàm nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay Trầm Phiên, lại bị tên này càu nhàu một trận, tự mình đội lên rồi cài dây cho cô. Trầm Phiên gắt gỏng nhìn Tạ Hiểu Hàm vẫn còn đang đứng ngẩn ngơ: “Còn không mau leo lên xe, cậu là muốn tôi bế cậu lên thật đó hả?”
Tạ Hiểu Hàm buồn cười ngồi lên xe, thầm nghĩ Trầm Phiên quả là một người nóng tính, tới rủ cô đi chơi cũng cao cao tại thượng như vậy. Nhưng 2 đêm liền đều có thể ra ngoài hóng gió, tâm tình Tạ Hiểu Hàm rất tốt, mặc dù trước đó đêm đầu tiên có chút kinh thế hãi tục một chút, nhưng sự xuất hiện của Trầm Phiên giống như xua tan tất cả xui xẻo đi.
Xe của Trầm Phiên chạy trên một đoạn cầu cao tốc trên không trung, nơi chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu, gió mát tới nỗi khiến cho Tạ Hiểu Hàm híp mắt mà hưởng thụ. Cô nghĩ nghĩ, hóa ra bầu trời và không khí mà người giàu nhìn thấy khác hẳn với của người nghèo đối diện mỗi ngày.
“Chúng ta đi đâu? Không phải cậu nói muốn tôi dẫn đi chơi sao?” Tạ Hiểu Hàm nhéo nhéo eo của Trầm Phiên gặng gỏi, hành động tự nhiên tới nỗi cô cũng không thể tự nhận biết được.
“Tới chỗ tôi muốn tới, tôi mang cậu tới trải nghiệm một chút, cô gái nhà quê ạ!” Trầm Phiên nói vọng lại, Tạ Hiểu Hàm bị nói là cô gái nhà quê thì lại nhéo eo của tên này một cái, đồ nam nhân độc mồm độc miệng.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
13 chương
21 chương
38 chương
54 chương