Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTạ Hiểu Hàm mặc xong bộ đồ tập thể dục khỏe khoắn, vỗ vỗ chiếc găng tay đấm bốc, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vào Trầm Phiên đang so đấu với 1 vị huấn luyện viên cơ bắp cuồn cuộn, vậy mà lại vừng vàng áp chế người đó. Sau một lúc, vị huấn luyện viên dùng kinh nghiệm lâu năm và sức bền tốt hơn hạ gục Trầm Phiên bằng một cú móc tay trái sở trường vào góc chết của Trầm Phiên, cả hai người cười cười đi xuống đài, sau đó Trầm Phiên trực tiếp đi tới chỗ mà Tạ Hiểu Hàm đang ngồi trầm trồ nhìn hắn. “Sao? Có phải là rất thú vị không?” Trầm Phiên dùng một cái khăn lau mồ hôi lau khắp cơ thể cười hỏi Tạ Hiểu Hàm. “Rất thú vị, tôi không gnờ một thiếu gia như cậu lại thích học boxing nha!” Tạ Hiểu Hàm chớp mắt nhìn Trầm Phiên. “Lại còn chơi rất tốt, so tài được với cả huấn luyện viên của nơi này.” “Rất tốt sao? Đó là sở thích của tôi thôi.” Trầm Phiên xoa xoa đầu của Tạ Hiểu Hàm. “Tôi đã làm cho cậu một tấm thẻ VIP rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới nơi này học thứ cậu thích hoặc là rèn luyện thân thể cũng không tồi.” Tạ Hiểu Hàm ngẫm nghĩ nhìn xung quanh, sau đó cô nắm lấy góc áo của Trầm Phiên đang tính rời đi hì hì cười: “Tôi muốn học Boxing, cậy dạy tôi đi!” “Đúng rồi, 1 2 3, đá!” Vài phút sau, Trầm Phiên cầm hai chiếc bao tay đỡ đòn, hướng dẫn Tạ Hiểu Hàm học những cú đá móc đầu tiên. Cậu nắm lấy cổ chân của cô khẽ nâng vào đúng góc độ: “Đây, cậu phải đá ở góc này, như vậy mới có thể chính xác thăng bằng. Boxing không cần phải đá cao như võ thuật.” “Được, tôi nhớ rồi!” Mẫu Đơn nghiêm túc gật đầu, vung chân đá vào đúng góc độ kia, chính xác tới khiến cho Trầm Phiên cũng phải kinh ngạc. Trầm Phiên bất ngờ cười: “Tạ Hiểu Hàm, cậu rất có thiên phú trong những môn thể thao này đó! Chỉ cần nói 1 lần cậu liền làm được ngay!” Cô vung vung nắm đấm, cảm giác được giải tỏa sức mạnh vô cùng khác biệt với thường ngày, năng lượng đang được thiêu đốt gấp rút. Tạ Hiểu Hàm mỉm cười nhìn Trầm Phiên: “Lại phải cảm ơn cậu nữa, Trầm Phiên thiếu gia à!”