Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTạ Hiểu Hàm khó hiểu ôm cặp sách vào phòng, chỉ là vừa mới tiến tới cửa phòng đang hé mở, cô liền nghe thấy từng chuỗi tiếng thở dốc kèm chửi rửa, cả người lạnh run mà nhìn vào bên trong khe cửa. Trên giường của cô, gã đàn ông thô bỉ trần như nhộng đang nằm trên chăn, trên tay cầm quần lót cùng áo lót của cô mà chà sát dưới hạ thân của hắn, bên dưới nền nhà đã vứt xuống một đống quần lót nhàu nhĩ dính dấp dịch thể màu tắng đục nhớp nháp rồi. “Ah!” Mặc dù đã nhắc nhở bản thân không được tạo ra tiếng động để bị phát hiện, Tạ Hiểu Hàm vẫn ngỡ ngàng sợ hãi mà hét lên một tiếng, ngay lập tức gã đàn ông liền dừng động tác, hai con mắt như phát ra ánh sáng xanh mà lao ra khỏi phòng, hưng phấn nhìn lấy Tạ Hiểu Hàm đang ngã ngồi trên mặt đất, hạ thân dính dịch trắng bẩn thỉu rung rung đứng thẳng ngay trước mặt cô. “Ha ha… Hiểu Hàm thân ái đã về… cục cưng, tới đây để chú yêu thương cưng…” Gã bỉ ổi lao tới, sức mạnh của một gã đàn ông chuyên làm công việc khuâng vác đè chặt Tạ Hiểu hàm xuống đất, hạ thân liên tục mà chà xát lên lưng của cô. Tạ Hiểu hàm bị mùi hôi trên người hắn làm cho muốn nôn, không hiểu nổi làm sao mà Tạ Tử Lam lại có thể vui vẻ mà hôn hít cái loại ghê tởm này! “Ah! Thả tôi ra!!! Cút! Đi!” Tạ Hiểu Hàm giãy dụa điên cuồng, thế nhưng cô càng giãy dụa gã càng hưng phấn, hạ thân phun ra một đống dịch nhầy ướt đẫm cả áo sau lưng cô. Hắn mò mẫm chạm tới mông của cô, muốn cởi xuống quần lót vướng víu, bệnh hoạn mà sà tới phía dưới hít ngửi, tê tê cười mà nói: “Thật là thơm, con mẹ nó còn dâm đãng hơn cả ả mẹ của mày!” “Không!!!” Tạ Hiểu Ham cắn răng, bàn tay cố gắng với lấy bất cứ thứ gì có thể với được, sau đó nắm lấy một cái ghế nhỏ, ra sức nện thẳng vào đầu của gã biến thái, ngay lập tức liền khiến gã tru lên, ôm đầu lăn lóc quay cuồng chửi rủa. Cô điên cuồng thở dốc, sau đó liền bỏ qua tất cả mà đứng lên, chạy nhào ra khỏi căn hộ. Bất cứ nơi đâu cũng được, cô chỉ cần thoát khỏi cái căn nhà đáng ghê tởm này, thoát khỏi nơi có bà mẹ nghiện ngập, gã đàn ông bệnh hoạn luôn nhăm nhe tấn công cô! Tạ Hiểu Hàm chạy nhào ra khỏi khu ổ chuột, khi không biết phải đi đâu, bầu trời đen thui lại đột ngột đổ mưa, dội cô một thân ướt sũng lạnh lẽo, cũng may mắn làm nguội cho cái đầu đang hỗn loạn của cô. Có lẽ, ngay từ đầu trên thế giới này đã chẳng có nơi nào để cô thuộc về cả.