Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrong căn phòng xa hoa, đèn trong phòng lại bị tắt đi, chỉ có một màn đêm cùng ánh trăng soi vào trong phòng, sau đó nó liền chải vuốt lên một tấm lưng còn ướt đẫm nước, như vừa bước ra khỏi phòng tắm. Trầm Phiên chỉ quang độc một chiếc khăn tắm phía dưới, đi tới tủ lạnh lấy ra một chai rượu, sau đó ngồi lặng người trên ghế sô pha, tự rót cho mình một ly rượu sâm panh đắt đỏ. Đột nhiên điện thoại trên bàn chợt rung, hắn cầm lên vuốt vuốt, lại là mấy cái tin nhắn vớ vẩn, lũ con gái đều dùng mấy cách não tàn này để tán tỉnh đàn ông hay sao? Cho dù bọn họ dùng mấy tin nhắn đường mật nóng bỏng này đê rtán tỉnh đàn ông, bọn họ cũng sẽ chỉ trở thành một ả người tình, hay là một món đồ chơi tình dục mà thôi. Cái mơ ước đổi đời phù phiếm đó rồi cũng chỉ là một giấc mơ biến cuộc đời bọn họ thành đống đổ nát. Có lẽ đám hồ bằng cẩu hữu ở thủ đô của Trầm Phiên sẽ dành chút thời gian chơi đùa với đám nữ sinh “ngây thơ” này, nhưng Trầm Phiên lại không có hứng thú, mấy ngày nay ở Thiên Không thành gặp biết bao nhiêu nữ sinh, cô gái rồi, hắn lại càng sâu sắc điểm đặc biệt của phụ nữ ở thành phố này, chẳng có ai đơn giản cả. Nói tới, Trầm Phiên lại càng vừa mắt hơn với cô nàng lớp phó ngồi sau lưng mình. Hiếm thấy có nữ sinh nào lại thẳng thắn được như cô ta, nhưng cũng không loại trừ khả năng tất cả cũng chỉ là một màn kịch, diễn trước mặt hắn để gây sự chú ý của hắn mà thôi. Dù sao một thiếu gia nhà giàu đã 16 tuổi này, kinh qua biết bao nhiêu cuộc vui chơi bất tận như hắn, bao nhiêu chiêu trò của đám nữ sinh cũng đều băng qua rồi. Trầm Phiên nhìn đồng hồ một chút, nghe nói nửa đêm ở cái Thiên Không thành này là thời gian nguy hiểm nhất, cũng là kích thích nhất. Hắn bị mang tới nơi này cũng là để trải nghiệm và nhìn tận mắt cuộc sống ở nơi này, vậy thì bây giờ ra đường trải nghiệm thôi? Cửa gara xe của biệt thự mở ra, Trầm Phiên cầm chìa khóa khẽ bấm, một chiếc xe mô tô phân khối lớn bíp bíp nhấp nháy, hắn đội lên mũ bảo hiểm, ngồi lên xe bóp ga, nhanh chóng hòa mình vào trong thành phố sáng đèn diễm lệ. Còn Tạ Hiểu Hàm lúc này mới đi làm thêm về, cô đang muốn tích góp chút tiền riêng để mua 1 chiếc điện thoại, không có điện thoại thì mọi thứ về thế giới cô đều mù tịt, cô muốn tìm cách để thay đổi thì điện thoại là vô cùng cần thiết. May mắn một số nơi vẫn nhận học sinh cấp 3, cô may mắn được nhận vào làm cho một quán ăn nhỏ gần trường, nhưng lại cách nhà hơi xa. === Đọc xong đừng quên like và comment, ném phiếu đề cử ủng hộ Cá nếu truyện hay nha <3