Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTạ Hiểu Hàm không ngờ Trầm Phiên sẽ chọn chỗ ngồi ngày bên cạnh cửa sổ giống như cô ngay chỗ ngồi phía trên, cậu ta vừa ngồi vào đó đám nữ sinh liền ngay lập tức bu lại, tựa như ong thấy mật, lại còn là loại mật cao cấp hảo hạng vừa ngon lành lại còn có thể giúp ong mật thành ong chúa, một đêm đổi đời. Nữ sinh ở Thiên Không thành làm gì có ai ngây thơ như vậy, sống được trong 1 cái thành phố tội phạm đầy rẫy, cha mẹ của bọn họ hẳn cũng là làm không ít chuyện dơ bẩn, chí ít như Du tiểu nữ sinh đây, cha mẹ chính là hai tay buôn vũ khí họ Du khét tiếng của Thiên Không thành, đám nữ sinh không chỉ bám lấy cô ta vì tiền, mà cũng bởi sợ đắc tội hai ông bà nhà cô ta, đêm sẽ bị người nã súng vào đầu mà chả hay. Trầm Phiên bị làm phiền cũng bực bội ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó nói lớn: “Tôi mệt, có thể để tôi ngủ trưa một giấc không?” Có lẽ một phần cũng là sợ đắc tội vị đại thái tử này, mấy cô nữ sinh nhanh chóng rút lui, trước khi rời đi Du Hồng tiểu thư còn không quên ném qua một cái mị nhãn như bị lồi mắt hột ra ngoài, tới cả Tạ Hiểu Hàm phía sau cũng phải thán phục thay cho sức chịu đựng của Trầm Phiên. Tạ Hiểu Hàm cười mỉa lắc lắc đầu, chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại hài hước nhìn thấy một đoàn xe cảnh sát réo còi inh ỏi vụt qua, che miệng cười phụt ra. Mỗi ngày ngồi ở nơi này xem những gì diễn ra trong cái thành phố đổ nát này đã thành thú vui của cô rồi. “Không phải… đều là muốn bò lên giường của tôi sao…” Đột nhiên một câu nói thì thào này làm cho Tạ Hiểu Hàm giật mình, nhìn tên mới chuyển trường trước mặt, chỉ có một cái bóng lưng cao lớn mà thôi. Hắn có lẽ là đang tự lẩm bẩm chăng? Tạ Hiểu Hàm chép chép miệng, rồi sau đó nhịn không được nói lại một câu: “Cậu chẳng khác gì một cái vé thông hành tới giới thượng lưu, làm người có mắt ai mà chẳng dẫm đạp lên nhau để mà giựt được cậu chứ?” Vốn dĩ cô nói rất nhỏ, lại không ngờ nam sinh này liền quay người lại đối diện với cô, để cho cô thậm chí còn nhìn rõ được sống mũi cao thẳng tắp đẹp như một tác phẩm nghệ thuật kia. Môi mỏng của cậu ta khẽ cong, sau đó mỉa mai hỏi cô: “Nói vậy là bạn học đây cũng muốn giật lấy tấm vé này sao?” Này, cậu đẹp trai tới phạm quy rồi đấy… Tạ Hiểu Hàm không thể nói ra tâm tính lúc này của cô được, chỉ có thể lúng túng mà tránh ánh mắt của Trầm Phiên nói khe khẽ: “Tôi xứng để có cơ hội tranh đoạt thứ gì sao?” === Đọc xong đừng quên like và comment, ném phiếu đề cử ủng hộ cá nha QAQ