Những tia nắng tinh khiết nhanh cóng bao trùm căn biệt thự màu tím nhạt, tiếng gió hiu hiu thổi khẽ vuốt ve những tán lá, hàng cây quanh nhà tạo nên một âm điệu êm vui và hòa cùng tiếng hót líu lo của những chú chim nhỏ nhắn kết hợp tạo nên một điệu nhạc hay đến khó tưởng. Ánh nắng ấm áp bắt đầu tìm đến căn phòng màu tím nhạt nó chỉ vừa mới phát hiện ra không lâu, xuyên qua những khung cửa kính tìm đến chiếc giường được đặt giữa phòng để đánh thức tiểu công chúa nhỏ. Không như nó mong muốn, chiếc giường giờ đã vắng bóng tiểu công chúa nhỏ xinh đẹp mà thay vào đó chỉ là 1 chiếc giường bơ vơ lẻ loi 1 mình đón nắng mới. Lướt qua từng góc nhỏ của căn phòng hi vọng có thể tìm được bóng dáng nhỏ ấy và cuối cùng cũng có kết quả, bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp, đó chình là nó, bước ra từ phòng tắm với chiếc váy màu trắng. Ánh nắng vội vàng ôm sát khuôn mặt nó, nâng niu nó, vuốt veleen mái tóc màu tím tự nhiên, trước ánh nắng sớm mai hồng nó như 1 thiên thần nhỏ. Những nết đẹp của nó đều bị lôi ra một cách mạnh bạo. Bước ra khỏi phòng bỏ lại ánh nắng ấy một cahs không thương tiếc, ánh nắng không lịp đuổi theo vì nó đã bị ngăn lại bởi cánh cửa.
Bước xuống lầu, tại ghế sopha 1 người đàn ông sang trọng, trên khuôn mặt đã xuất hiện nhiều vết nhăn do thời gian để lại, đang nhâm nhi cốc trà nóng.
Ba - nó lên tiếng khi nhìn thấy người đàn ông, đó chính là ba nó.
Đặt cốc trà xuống, ba nó ngẩng lên nhìn nó, nở 1 nụ cười dịu dang đầy yêu thương và nói Con ngồi xuống đi, ba có chuyện muốn nói.
Nó tiến lại sopha và ngồi xuống đối diện với ông.
Thấy nó đã ngồi xuông, ông nói Ba muốn con về Việt Nam sống
Không - tiếng nó lạnh lùng vang lên.
Ba đã quyết định rồi
Tại sao?
Trong suốt năm qua con chỉ lao vao học rồi cong việc, đã đến lúc con cần nghỉ ngơi rồi - ông vừa nói vừa nhìn ns bằng ánh mắt âu yếm, tràn đầy yêu thương.Hình như bao nhiêu yêu thương của người cha dành cho con ông gửi tất vào ánh mắt ấy.
Bắt gặp ánh mắt ấy, nó biết im lặng, nó biết ông cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi.
Ba không muốn con như vậy. Chuyện của mẹ con..... - Thấy nó im lặng ông lên tiếng.
Chuyến bay lúc mấy giờ?- Không để ông nói tiếp nó cắt ngang. Nó biết chứ, biết ông định nói gì nhưng cái điều ấy có không muốn nghe.
“ À… Vào 8h tối nay “
“ Vâng “
“ Con sẽ ở ngôi nhà trước của chúng ta. Và….. xon sẽ đi học đúng theo độ tuổi của mình.”
“ Tại sao con phải đi học, chẳng phải con học xong rồi sao?”
“ Con cần thêm bạn chứ”- ông nở nụ cười hiền nhìn nó.
Nó Không nói gì. Nó biết ba chỉ muốn nó có thêm bạn để mở lòng và vui vẻ hơn nhưng nó có lẽ sẽ làm ba thất vọng rồi.
********************************************************
7h50’ tại sân bay……
Một chiếc ô tô đen sang trọng đỗ trước cửa sân bay thu hút ánh nhìn của mọi người. Cửa xe mở ra, 1 người con gái xinh đẹp như thiên thần bước xuống. Mái tóc màu tím ngang lưng buông thõng tự nhiên, đôi mắt to tròn màu tím lạnh lẽo hút hồn nhưng đâu ai biết sau trong đôi mắt ấy là 1 nỗi buồn vô tận. Người con gái ấy chính là nó. Chiếc vày màu đen ôm sát từng đường cong trên cơ thể nó làm nổi bật làn da trắng mịn như em bé. Mọi người ở sân bay nín thở dõi theo từng hanh động của nó ( hơi quá :v ). Kéo vali, bỏ lại những ánh mắt ấy nó tiến về nơi soát vé.
Bây giờ nó đàn yên vị ở hàng ghế VIP trên máy bay. Miên man suy nghĩ nó chìm vào giấc ngủ.
Sau hơn 1 ngay ngồi máy bay nó cũng đã về đến Việt Nam. Kéo vali ra khỏi cửa sân bay, 1 người đàn ông trung niên tiến vef phía nó. Khi đã đứng trước mặt nó ông cúi đầu nói “ Cho hỏi cô có phải tiểu thư Tuyết Nhi không”
“ Phải”
“ Tôi là quan gia của ngôi biệt thự được ông chủ lệnh đi đón tiểu thư.”
“ Đi thôi”
Khi nó và ông quản gia đã yên vị trên xe, chiếc xe tt]f từ lăn bánh rời khỏi sân bay. Trong xe không khí im lặng đến ngột ngạt, nó hướng ánh mắt lơ đễnh nhìn ra bê ngoài. Khung cảnh bên ngoài vẫn không thay đổi mấy, nó bỗng cảm thấy trong lòng cứ có cái gì nghẹn lại đến khó tả. Nó bảo ông quản gia mở cửa kính. Cánh cửa kính từ từ hạ xuống, không khí bên ngoài tràn vào, hít 1 hơi thật dài, nó từ từ khép mi mắt lại………..
Chiếc xe dngf lại trước cổng căn biệt thự màu trắng. Bước xuống xe, nó muốn đi bộ vào, đảo mắt nhìn quanh 1 lượt, cổng được làm từ giàn hoa giấy màu trắng, bước vào cổng là con đường lát bằng những viên đá màu trắng và đen dẫn đến ngôi biệt thự. Hai bên đường là những khóm hoa nhiều màu sắc. Ở đây mọi thứ vẫn vậy không có gì thay đổi, chỉ là không còn bóng dáng của mẹ sáng ngày chăm sóc vườn hoa và không còn những tiếng cười đùa của 2 đứa trẻ. Bước vào đến căn biệt thự, 2 hàng người hầu đứng 2 bên cúi đầu đồng thanh nói
“ Tiểu thư, người đã về.”
Gật đầu thay cho câu trả lời, nó đi thẳng lên lầu, đến căn có cánh cửa màu tím duy nhất trong căn biệt thự này. Nắm lấy chốt cửa tay run run, nó khx vặn và đẩy nhẹ. Nhìn tổng quát cả căn phòng, căn phòng đươc sơn màu tím nhạt. Trong phòng có 1 chiếc giường rộng ở chính giữa và 1 cái tủ đựng đồ đạc linh tinh của nó, Và đặc biệt có 1 bức ảnh lớn được treo phía trên đầu giường được che bơi 1 tấm vải. khễ kéo mảnh vải lên, bức ảnh được hiểna. Trong ảnh có 1 người phụ nữ rất xinh đẹp trên môi nở nụ cười hiền, bên cạnh là 2 bé gái, 1 bé khoảng 6 tuổi, 1 bé khoảng 3 tuổi, cả 2 đều rất đáng yêu và xinh đẹp,..Chạm nhẹ vào bức ảnh, rồi nhừng ngón tay di chuyển đến khuôn mặt người phụ nữ,…
1 giọt, 2 giọt, 3 giọt, nhừng giọt nước mắt trong veo bắt đầu rơi “ Mẹ, chị con đã trở về rồi nè. Con ….Xin lỗi đã bỏ mẹ 1 mình cô đơn ở đây…..mẹ có giận con không? Chị em nhớ chị lắm….” nói đến đây giọng nó nghẹn lại …………………
******************************************
7h tối
Sau khi khóc và ngủ thiếp đi, có tỉnh dậy đi tắm và bây giờ nó đang ngồi trên giường xem hoạt động của công ty, Bỗng điện thoại nó reo, là Bun ( Thiên Long).
“ Alo..” – nó
“ Đang làm gì vậy Sam? Lâu rồi không gặp, hôm nay rảnh đi bar với mình không??”
“ Không được rồi”
“ Sao vậy?”
“ Đang ở Việt Nam”
“ Hả???? Sao lại ở Việt Nam?” – Bun ngạc nhiên hỏi
“ Ba tôi mới bắt về.”
“ Về bao giờ”? Sao không bảo tôi 1 tiếng”
“ Vừa về hôm nay”
……………………………………………………..
Fs: các bạn cho ý kiến nhá!!! Đây là chuyện đầu tay của mình có gì sai sót mong các bạn chỉ cho. Ths Kiu
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
6 chương
4 chương
79 chương
267 chương