Nữ hoàng padora

Chương 2 : Gặp mặt lần đầu

CHƯƠNG 2: Gặp mặt lần đầu “Cháu muốn đánh bài với ta thật sao? Cháu lấy đâu ra sự tự tin đó?” Tiếng ông trầm ổn, mang theo sự ngạc nhiên vô cùng. Nở nụ cười còn đẹp hơn hoa tươi, cô bé mới chỉ cao hơn ngực ông ngồi vào ghế đối diện lên tiếng: “Vâng, lão hổ trong làng cờ bạc Las Vegas sẽ không từ chối chơi Black Jack với cháu chứ?” Nghe dịu ngọt, êm tai nhưng lại kiến cho người ta không khỏi khâm phục sự tự chủ của cô. Người còn có thể đứng trước mặt ông, nói ra những điều tự tin này…hiện có thể đếm trên đầu ngón tay. Chừng hơn chục phút sau, ông thất thố nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô: “ Cháu thực sự chỉ mới 17 tuổi sao?” Trong mắt là ngạc nhiên cùng chút sợ sệt không hề che dấu. “ Vâng” Đáp lại rõ ràng, không chút do dự, khiến ông cảm thấy mình càng trở nên hồ đồ. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà…Ông không thể để nhân tài cứ vậy mất đi. “Cháu hãy nói ra điều kiện khi nãy cháu muốn.” “Duy chỉ có một điều: Hãy cho người bảo vệ em gái cháu cho tới khi Nghiên Mỹ có thể tự bảo vệ mình.” “Tại sao?! …không phải là cháu?” “Cháu rất ích kỷ, khi bản thân an toàn, cháu mới rảnh rỗi đi giúp người khác.” - ------------------------ Trăng sáng, bóng đêm vẫn bao trùm khu rừng âm u. Vẫn căn phòng đen lặng thing ấy, trong bầu không khí vang lên tiếng nói: “Thưa ngài, gia chủ muốn gặp sau bữa tiệc.” Vĩnh Kiên vừa nói xong liền lui về phía sau, tính chính xác thì 10 giây cũng chưa tới; quả nhiên có tác phong hành động của người trong nghề lâu năm. Thầm suy nghĩ một số việc, Mặc Lãnh tùy tiện trả lời “Ừ”. Ly rượu đã cạn mà Tử Kỳ vẫn chưa xong…Mày hắn chợt nhíu lại, vừa định nói, tên âm hồn bất biến kia đã quay đầu lại, cười đến sung sướng: “ Haha, đã bảo là trên đời nay, không ai có thể thẳng tôi về phương tiện thông tin mà.” Không đợi Mặc Lãnh trả lời, trên màn hình lớn xuất hiện một hàng chữ vô cùng nổi bật: “Hmm, trân trọng gửi lời hỏi thăm của tôi tới phu nhân Mary.” Hàng chữ đỏ chót làm người ta nhìn muốn đau mắt, hắn ta nhíu mày lại…tuy nhiên, không phải lý do này. Nếu không phải người thân cận thì chắc không biết Thế Mặc Lãnh là con lai Việt-Mỹ; vị phu nhân kính yêu trong truyền thuyết, Mary- là người sinh ra hắn và là người được đại gia chủ hết mực yêu thương. Mặc Lãnh thừa hưởng toàn bộ sự xinh đẹp cùng khí chất của mẹ…tuy vậy, hương vị nam tính từ hắn mạnh mẽ ~ đã là phụ nữ thì không thể kháng cự. Bật loa ngoài, Tử Kỳ chăm chú nhìn màn hình đã chỉ còn màu đen. Cả phòng vang vọng tiếng của người đàn ông trầm khàn: “Chắc hẳn mọi người muốn biết về hộp PANDORA?” Riêng chữ cuối cũng đủ để người ta phải thất kinh, hồi hộp lo sợ; lần này, ngay cả Tử Kỳ công tử phong lưu không quan tâm tới sự đời cũng vì kinh ngạc mà đơ người trong phút chốc. Vậy mà, Thế Mặc Lãnh vẫn điềm nhiên, khí thế chẳng chút nào suy chuyển: “ Điều kiện?” Tuy “Pandora” trong tay hắn chỉ là thứ đồ bỏ nhưng đối với người khác, đó là vật quý – sự ban phúc của thượng đế. Không thể sử dụng, thì thà hủy đi! Nếu biết duy nghĩ này của Mặc Lãnh, không biết liệu tất cả lão đại hắc bang hay lũ người có quyền cao chức trọng sẽ hợp tác giết hắn – Thứ mà hàng vạn người ao ước lại bị coi là đồ bỏ…không bằng rẻ rách…Thật khiến người ta tức chết! Giọng nam kia liền đáp: “Được, quả nhiên là Thế gia đại thiếu quyết đoán.” Dù khen nhưng trong giọng của người này không hề có chút su nịnh; không chỉ vậy, thái độ nhanh gọn kia nhưng thể ông ta biết tất cả; làm cho Mặc Lãnh không thể coi thường. “Điều kiện sẽ cực kỳ dễ dàng: tra lại sự thật của chính tòa nhà mà ngài đang ở,”… “ Sau đó, chúng ta liền bàn về Pandora” Liên lạc vừa đứt, Thế Mặc Lãnh liền đứng lên. Cả bầu không khí nhưng trùng xuống, mỗi người một suy nghĩ riêng. Tử Kỳ không chịu nổi, phàn nàn: “ Lãnh, đừng nói cậu định…” Ai ngờ, chưa kịp nói hết câu thì bị Mặc đại thiếu chặn họng: “ Tra, hết.” Từng chữ rành rọt làm mọi người đau đầu. Ngay sau đó, toàn bộ sự chú ý đổ lên màn hình, dòng chữ đỏ chót: “ Liên hệ với Al” Thế Mặc Lãnh bị gợi lên hứng thú, ánh mắt sáng ngời. “Thiếu gia, gia chủ gọi ngài.” Giọng Vĩnh Kiên thập phần cung kính. Ly khai khỏi phòng, Mặc Lãnh bỏ lại một câu: “Tôi muốn báo cáo, thời hạn 2 ngày.” Khiến cho bốn người Hân Linh, Minh Khánh, Du Nhiên, Hắc Thiển và Tử Kỳ gào thét âm ầm trong lòng, cả mặt đều đen sì. Hân Linh thẳng thắn khai đao hét lên: “Tại sao!? Chuyện của chục năm trước mà lôi ra trong 2 ngày? Tôi còn nhiều việc phải làm quá, Hắc Tử, cậu giúp tôi đi.” Vừa nói vừa bầy ra vẻ mặt tội nghiệp. Hắc Tử là tên mà mọi người gọi Hắc Thiển thân mật, cậu ta cãi nhau cũng lười, trực tiếp đổ cho Minh Khánh: “ Khánh, cậu giỏi về phương tiện này nhất, mọi việc trông cậy ở cậu,” làm cho mặt Minh Khánh đã đen vì bức bối, nay lại càng đen hơn. Du Nhiên là bác sĩ nên chuyện này không cần nhúng tay, lẳng lặng nhìn cuộc chơi thú vị. Cảm thấy quá nhàm chán, liền mở miệng một câu, xoay chuyển tình thế từ đầu tới cuối: “Hay là, để cho Tử Kỳ thiếu gia đại nhân “đa năng” tra xét chuyện này.” Ngay lúc này, bạn Kỳ thật sự hận không thể đấm thẳng vào mặt tên Du Nhiên giả vẻ nhà nghề có học kia một phát; ánh mắt ba người còn lại nhìn hắn như lang sói.” Cả Hân Linh, Hắc Thiển, Minh Khánh cùng đồng thanh đổ mọi trách nhiệm vụ này lên đầu hắn ta. Cuộc đời của Tử thiếu chưa bao giờ khổ sở hơn ngày hôm nay, “ Thời phong lưu nay còn đâu?” Du Nhiên bên cạnh thầm cảm thán càng khiến cho Tử Kỳ muốn đánh người. Chưa đầy vài giây sau, biết ý định của Tử Kỳ, Du Nhiên liền bước thẳng ra khỏi phòng; bỏ lại bốn người cùng nhau bàn luận. Tử Kỳ không đánh được, thét thầm trong lòng: “Hắn ta(chỉ Du Nhiên) có mô-tơ gắn sau mông hay sao? Chạy nhanh khiếp đảm!?” ----------- Vừa bước vào phòng khách, Thế Mặc Lãnh đã thấy hai người lạ mặt: một người đàn ông trung niên gần tuổi với cha hắn và cô bé rất xinh đẹp. Thực sự đây là lần đầu Mặc Lãnh thầm khen người khác, cô bé có mái tóc đen dài thả xõa ôm gọn lấy khuôn mặt nhỏ xinh; làn da mịn màng, nhìn là muốn cắn, đôi mắt màu đen nhưng pha ánh tím tinh khiến…thật khiến hắn nhớ tới một loại đá quý – đá mã não đen tuyền. Chắc chắn sau này sẽ trở thành người phụ nữ xinh đẹp rung động lòng người. Nhưng Thế Mặc Lãnh cũng chẳng phải tên sắc quỷ thích ngắm nhìn trẻ con, chỉ liếc mắt một chút rồi dời đi. Hắn nghe thấy tiếng của cha: “Haha, không ngờ hạ gia ngài lại có cô con gái như vậy.” Hạ Hiểu Cư nhẹ giọng: “Tất cả là nhờ phúc khí của tôi.” Đôi tay ông nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, ánh mắt đầy cưng chiều. Nở nụ cười, đưa ánh mắt về phía cửa, thấy Mặc Lãnh cùng Vĩnh Kiên, Thế Vương Bình vui vẻ: “Lại đây Lãnh, nhanh vào đây, ta giới thiệu con với một người.” Thuận theo lời ông, hắn không do dự bước vào. “Lãnh, đây là bác Hạ, còn cô bé kia là đại tiểu thư Hạ gia – Hạ Thanh Nhật. Mọi người làm quen đi.” Nghe thấy tên mình, Hạ Thanh Nhật liền thu hồi ánh mắt si mê đối với chàng trai mới đến. Cô chỉ là nhất thời yêu vẻ ngoài của chú Lãnh, thật giống với các nam chính trong tiểu thuyết nha. Nhưng, nếu không nhầm, ánh mắt coi thường kia của chú là nhắm vào cô. Thật làm cô buồn cười: Hạ Thanh Nhật cô lần đầu gặp bị lơ trực tiếp luôn. Nghe thấy cha đang trò chuyện với bác Thế, tự nhiên cô nói: “ Cháu chào chú Lãnh.” Trong lòng Mặc Lãnh chợt lạnh, khóe môi không cầm được giật giật vài cái. Phải chăng hắn không theo kịp lớp trẻ hiện nay? Trông hắn già lắm sao? Vẫn đáp lại: “Chào cháu, Thanh Nhật.” Chợt nhớ hôm nay mới là sinh nhật 22 của hắn. Thế Vương Bình nghe ra thâm ý trong giọng nói của Thanh Nhật, cười đến vui vẻ: “Haha, tốt tốt, tiểu Hạ, thật sự tốt!” Thế gia chủ mở miệng hai chữ “tiểu Hạ” thật khiến người ta nổi da gà. Nhìn người đàn ông trung niên thân thiện hiền lành này, ai ngờ ông đã từng là trùm hắc đạo, trải qua bao nhiêu sóng gió mới yên vị trên ghế đại gia chủ của Thế gia. Trong lòng cô thầm lắc đầu vài cái, quả nhiên cái gì gọi là “ Không thể nhìn vẻ bề ngoài.” Mặc Lãnh nhìn vào đôi mắt của cô bé tên Hạ Thanh Nhật đối diện này, càng nhìn càng cảm thấy có sự kỳ lạ. Nhận thấy sự chăm chú của Mặc Lãnh, Thanh Nhật không sợ trời không sợ đất…thế nhưng lại cúi đầu xuống sàn nhà, giống như đang xấu hổ vậy. Thấy vậy, Lãnh thiếu liền gạt bỏ ý nghĩ còn chưa nảy mầm bao lâu kia ra khỏi đầu. Ấy vậy, chỉ có con mắt tinh tường của Thế Vương Bình lại nhận ra…khi cúi đầu xuống đất, khóe môi Thanh Nhật chợt cong lên thành một nụ cười nhẹ duyên dàng, tuy nhiên, ánh mắt cô cho thấy không phải sự xấu hổ; mà là tinh quang khi đã thành công giăng bẫy. Ánh mắt này ông đã nhìn tới quá quen thuộc rồi. Đối với tuổi của cô và Lãnh, không cần xưng hô tới quan hệ chú cháu, nhưng mà có vẻ như cô bé cố tình. Trong đầu đang suy nghĩ, tâm tình của Thế Vương Bình càng tốt hơn nữa, ông còn muốn đợi xem cô bé tên Thanh Nhật này đem lại bao nhiêu điều ngạc nhiên nữa. Quả nhiên, việc bồi dưỡng con cháu sau này cũng là trách nhiệm của ông. P/s: cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của mình nha ~ mình hứa sẽ không drop truyện nữa ~ kì thực là tại lười không có người ủng hộ ~ nhưng mà =^= mình quyết sẽ hoàn thành bộ này. ( sẽ có 2-3 chương/tuần)