Nữ hoàng làm không dễ
Chương 17 : Ra cung (hạ)
Nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Dịch Thanh liền xoay người hướng người đến thỉnh an, "Thuộc hạ Dịch Thanh tham kiến công chúa."
"Ha ha! Không cần đa lễ."
Thấy trong đại sảnh quả nhiên có người, ta thật sự cảm thấy ngượng ngùng, mới sáng sớm ta đã khiến cho một nam nhân ở phòng chờ, đều tại ta nổi hứng muốn ra cung, nên mẫu hoàng mới sai hắn đến Ngọc Lam điện, thật là xin lỗi hắn a.
Bất quá người này cũng không tệ, khí chất trầm ổn giỏi giang, chỉ hi vọng hắn không phải người khô khan băng lãnh là tốt rồi.
Ôi! Quả là kiệt tác, mặt mày nhẹ nhàng khoan khoái, mày kiếm, mắt sáng, mũi vừa cao lại thẳng, môi bạc mỏng hơi mân lại, đôi mắt tuyệt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm dưới đất, không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhìn người trước mắt, ta trong nháy mắt thất thần, đây là lần đầu tiên ta gặp nam tử lãnh diễm như vậy.
Tuy rằng Thước Thanh cũng thực đạm bạc, nhưng trên người hắn cũng toát ra hơi thở mãnh liệt, làm cho người ta tự động lui đến phạm vi xa, mà người này lại khác, hắn như băng sơn trong suốt, không có hơi thở, làm cho người ta không cảm giác hắn tồn tại. (Ám Vệ trong truyền thuyết =)))
Ta có điểm không chịu nổi loại ẩn mình này, bèn tiến lên xả ra một nụ cười, vỗ vỗ vai hắn nói: "Dịch hộ vệ, hôm nay phiền toái ngươi chiếu cố nhiều rồi."
"Hoàng tỷ..." Thấy thế, Đồng Vũ không nhịn được run rẩy, hoàng tỷ bộ không biết nam nữ thụ thụ bất tương thân sao, nàng làm vậy không phải đang làm bẩn thanh danh trong sạch của hắn?
Nhìn bàn tay dâng vỗ vai mình, Dịch thanh mắt hơi giật giật, nhưng rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng tĩnh mịch.
"Ân? Đệ đệ bảo ta có chuyện gì sao?" Nghe thấy âm thanh của tiểu bánh bao, ta quay đầu hỏi.
"Ách, không có việc gì, ta chỉ muốn nói là đã có thể xuất phát.Gặp nàng ngu ngốc không hiểu chuyện, hắn cũng lười nói thêm.
"Ha ha, được, chúng ta xuất phát thôi." Dứt lời, ta dẫn đầu hướng người cung đi ra, ta đây là thực phấn khích muốn xem ngoài cung tột cùng là cái dạng gì?
Ta mất nhiều thời gian cùng trí não mới có thể được nữ hoàng cho phép, không ra ngoài chơi cho thực vui ta sẽ cảm thấy ủy khuất mình, Nhất định phải đi dạo hết khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, ăn quà vặt đặc sắc, rồi mua một ít vật phẩm kỷ niệm cho lần xuất môn, làm cho mỗi lần nhìn thấy nó liền nhớ lại lần này.
Nhìn Thanh Thanh bộ dạng ngốc hề hề, Đồng Vũ trong lòng không khỏi vụng trộm nói thầm: "Đều đã lớn như vậy, sao lại giống như tiểu hài tử cái gì cũng không biết, đi loanh quanh, trái nhìn phải nhìn, thật không biết đầu óc nàng có phải bị động kinh hay không."
"Uy! Đồng Vũ đệ đệ, ngươi biết trong hoàng thành này có món ăn vặt gì ngon ngon không." Đi được một lát, ta liền quay đầu lại hỏi đám người phía sau cách mình rất xa.
"Không biết." Đồng Vũ bánh bao không kiên nhẫn nói ra.
Nhìn Thanh Thanh đột nhiên quay đầu hỏi, Đồng Vũ thiếu chút nữa bị nàng hù dọa chết, câu nói hắn vừa nói, còn tưởng nàng còn nghe được.
"Đồng Vũ thực không ngoan, ngươi không nên trả lời tỷ như vậy."
Thấy hắn bộ dạng không tình nguyện, ta nhịn không được muốn giáo huấn hắn, hắn là hoàng tử, sớm muộn gì cũng sẽ thành gia lập thất, tính tình này cần được sửa đổi, nếu không sẽ bị người khác xa lánh.
Nghe người đi phía trước giở giọng thuyết giáo, Đồng Vũ hai mày nhíu lại, dọc đường đi cùng hoàng tỷ, đều nghe nàng lải nha lải nhải, nếu không phải thực sự muốn ra ngoài nhìn thế giới cuộc sống nhân sinh một chút, hắn sẽ lập tức trở về hoàng cung.
Mắt thấy tiểu tử kia nhíu mày, chân đi cũng chậm lại, ta liền dừng lại chờ hắn.
"Đồng Vũ đệ đệ, vừa nãy không phải ngươi thúc giục ta sao? Sao bây giờ ngươi lại đi chậm như vậy, ngươi nếu đi chậm như vậy, sẽ bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện thú vị nha."
Nếu như bỏ qua chuyện gì thú vị, ta liền cảm thấy thực đáng tiếc, ta chưa từng chân thực nhìn thấy biểu diễn thời trang cổ đại, những thứ ở thế kỷ hai mươi đều là do đạo diễn biên tập lập mà ra, không biết tư vị thật sự là cái dạng gì.
Nghe vậy, Đồng Vũ lông mi không nhịn được nhíu nhíu, nhà hắn hoàng tỷ không phải là huyên náo bình thường, hắn nhanh chóng bước nhanh đến bên cạnh nàng, sau đó sóng vai cùng nàng bước.
"Ha ha! Tiểu bánh bao, không nên cứ một chút lại nhíu mày, như vậy sẽ rất mau già."
Tiểu tử nhỏ như vậy lại ưa thích nhíu mày, cũng không phải việc tốt gì,dứt lời, ta thân thủ nắm tay hắn, hướng về cửa cung cách đấy không xa, cũng không để ý hắn giãy giụa.
Thấy Thanh Thanh nắm tay hắn, Đồng Vũ theo bản năng lui về phía sau, nhưng hắn lại không tránh thoát ma trảo của nàng, nhưng khi nghe lời nàng nói hắn lại trầm tĩnh lại.
Hắn không cần với nữ tử tiếp xúc quá nhiều, nếu không lại có người nói hắn không tuân thủ phu tắc, nhưng hắn lại không thể rút tay ra được, đành buông tha, để nàng tùy tiện nắm.
Bất quá, tay hoàng tỷ thực ấm áp, bọn hắn là tỷ đệ, người khác hẳn cũng sẽ không nói gì đi, đồng dạng, Đồng Vũ cũng cầm lại tay nàng.
Cảm giác tiểu tử kia rốt cuộc cũng an phận xuống dưới, hơn nữa cũng bắt đầu nắm tay nàng, ta khóe miệng không khỏi vụng trộm nở nụ cười.
Nhìn thấy hai vị chủ tử ở phía trước rốt cuộc cũng hòa thuận xuất phát, Dịch Thanh cái gì cũng không nói, vẫn như cũ ở một khoảng cách hợp lí đi ở phía sau bọn họ.
Sau khi ra đến cửa cung, ba người trực tiếp hướng đến đường cái náo nhiệt đi đến.
Chỉ thấy hai bên đường tấp nập là đủ loại gian hàng, lớn có hàng tơ lụa, trang sức, tửu lâu, khách sạn, cùng ngân hàng tư, nhỏ có quầy tạp hóa, tiểu quán, nhìn thấy mua màu rực rỡ trước mắt, mắt ta lập tức nở rộ hào quang.
Ta hưng phấn đi đến từng gian hàng bày bán nhìn nhìn xem xem, đi đến quầy bán thủ công, tùy tiện cầm lên một vật xem xét, tuy nói nó không phải làm từ chất liệu gì quý giá, nhưng nhìn cũng rất tinh xảo, vẻ vô cùng đặc sắc, ân, có thể mua về làm vật kỷ niệm.
Nghĩ vậy, ta quay đầu hướng Dịch thanh nói: "Dịch Thanh, ngươi trên người có mang tiền theo không?"
"Ân??" Dịch Thanh khó hiểu nhíu mày, chẳng qua chỉ là một vật bình thường chẳng giá trị, trong hoàng cung thiếu gì không có, công chúa vì sao lại muốn mua?
"Ách...ta nghĩ muốn mua cái này." Thấy hắn không có phản ứng, ta giơ tay cầm cây trâm hoa mai lên, trong lòng hồi hộp không thôi, đừng nói là hắn không mang theo tiền chứ.
Thấy thế, Dịch Thanh liền tiến lên hỏi: "Giá bao nhiêu."
Nga, bọn họ có mang theo tiền, bằng không ta sẽ xấu hổ chết.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
51 chương
59 chương
123 chương