Nữ hoàng làm không dễ
Chương 10 : Người thừa kế ngôi vị hoàng đế
“Ân?” Nàng không khỏi nghi hoặc, không rõ bà vì cái gì lại nói như vậy.
“Yên nhi, con không nhớ sao?” Ngải Thi Mã hai mắt hơi trợn to, đáy mắt toát ra chút giật mình.
“Yên nhi cảm thấy mình như trải qua một giấc mộng thật dài, mọi việc cái gì cũng không nhớ rõ.” Sợ nữ đế truy cứu, nàng chỉ biết bịa ra một lý do cho qua chuyện.
Nghe nữ nhi trả lời như vậy, kinh ngạc của Ngải Thi Mã liền biến mất. Ngẫm lại cũng đúng, si ngốc mười bảy năm còn có thể khôi phục lại bình thường đã là chuyện không dễ rồi.
Ngược lại bà hồi tưởng về quá khứ, một lát sau thở dài nói: “Ai! Lúc năm tuổi, con chơi đùa không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, sau đó lại bị phong hàn, vốn là có thể chữa trị được, nhưng những người mẫu hoàng vừa nghênh tiến vào cung lại ở sau lưng tính kế, đến nỗi phụ thân con không thể nào thỉnh ngự y đến khám, bệnh phong hàn của con liền chuyển biến xấu thành sốt cao không dứt, lại không được trị liệu đúng lúc, sau để lại di chứng thành si ngốc. Từ đó về sau, con liền không nói chuyện với bất kỳ ai.”
Ngải Thi Mã tuy rằng mắt nhìn phía trước, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, mơ hồ mà trôi đến một nơi xa xôi.
Vừa nghe bà nói như vậy, nàng rốt cuộc hiểu được những chuyện đã xảy ra, khó trách đám cung nữ vừa rồi nghe thấy nàng nói chuyện lại giật mình như vậy.
“Qua hai năm, phụ thân con bởi vì không chấp nhận được sự đả kích đó, cuối cùng đã qua đời. Mẫu hoàng từ đó về sau liền cô độc sống trên đời, ngay cả một tri kỷ để trò chuyện cùng cũng không có.” Ngải Thi Mã không nhịn được nói ra bi thương của chính mình.
Thấy bà như thế, lòng nàng dâng lên một tia đồng tình.
Trên thực tế, bà cũng là một người đáng thương. Thời điểm còn trẻ không thể không gánh vác toàn bộ giang sơn, cả ngày lo liệu quốc sự, nhưng lại không có thời gian ở cùng nguời yêu và con gái, mới khiến cho bi kịch kia xảy ra.
Nếu hiện tại bà biết ngay cả nữ nhi của bà cùng người yêu đã không rõ tung tích, không biết bà có thể thừa nhận được sự đả kích tàn khốc này hay không.
“Tất cả đều là lỗi của ta, năm đó nếu ta bỏ ra chút thời gian đến thăm phụ nữ (phụ thân + nữ nhi) các ngươi, chuyện như vậy sẽ không xảy ra, Ngữ Lam cũng sẽ không ra đi. Yên nhi, con muốn trách thì trách nương đi, là vì nương nhất thời sơ sẩy, mới để cho con si ngốc suốt mười bảy năm, hại con còn nhỏ như vậy đã mất đi tình thương của cha.”
Đột nhiên, bà quay đầu, nhìn nàng với đôi mắt hồng hồng...
Nhìn bà bi thống sám hối như thế, nàng thực sự không biết trong lòng là tư vị gì. Kỳ thật, tất cả làm sao có thể chỉ trách mình bà được? Nữ nhi bà không bình thường, người yêu bà qua đời sớm, cũng không phải tất cả đều là lỗi của bà.
Bà chính là bận nhiều việc…chính sự, lại có người đỏ mắt ganh tỵ với phụ nữ (phụ thân+ nữ nhi), ngầm động thủ, khiến cho công chúa không được trị liệu đúng lúc, cuối cùng để người yêu bà mất đi. Huống chi qua nhiều năm như vậy, bà vẫn sống trong áy náy và tự trách, trừng phạt như vậy đã là đủ rồi.
Nghĩ vậy, nàng lại không khỏi thở dài dưới đáy lòng. Xem ra, nàng cũng chỉ có thể thay thế thân phận nữ nhi của bà ấy.
“Đó không phải là lỗi của mẫu hoàng, mọi việc tất cả đều chỉ là ngoài ý muốn.” Nàng an ủi nói.
“Yên nhi không trách nương sao?” Đôi mắt của bà đầy hơi nước, nước mắt cũng sắp trào ra khỏi hốc mắt.
“Yên nhi sẽ không trách nương, bởi vì việc này vốn không phải là nương sai. Nếu thật sự muốn truy cứu, cũng chỉ có thể trách Yên nhi năm đó nhất thời ham chơi, quên phải chú ý an toàn dưới chân, mới có thể trượt chân rơi xuống nước, cuối cùng làm cho bi kịch liên tiếp nảy sinh.”
Mặc dù cảm giác có chút lạ, nhưng nàng cũng chỉ có thể gọi nương, dù sao hiện tại nàng cũng là Yên nhi trong miệng bà.
“Yên nhi……” Ngải Thi Mã nghe được những lời thật lòng đó, rốt cục nhịn không được làm cho nước mắt tràn mi, bà chỉ có thể vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt. Làm một nữ hoàng, bà không thể biểu hiện mặt yếu ớt của chính mình, cho dù là ở trước mặt thân nhân cũng không được.
“Nương, người nói cho Yên nhi tất cả mọi chuyện được không, bởi vì Yên nhi không nhớ bất cứ thứ gì, ngay cả có mấy huynh đệ tỷ muội con cũng không biết.” Mắt thấy bà muốn khóc nhưng lại phải nhịn xuống không cho chính mình khóc, nàng chỉ thử tìm dời đi lực chú ý của bà, mà nàng cũng có thể từ đó biết được rất nhiều tin tức.
“Ân, nương đều nói cho con.” Ngải Thi Mã gật gật đầu, tiếp theo liền nói hết mọi việc.
“Yên nhi là lớn nhất, con là tỷ tỷ, ở sau con còn có năm đệ đệ. Nhị đệ con Thụy Hi và tam đệ Kì Hiên đều đã lập gia đình, tứ đệ Thước Thanh và ngũ đệ Tử Nhạc cũng đến tuổi lấy vợ, nương đang chọn cho bọn hắn người thích hợp. Về phần lục đệ của con, bây giờ còn chưa trưởng thành, còn chưa phải tính đến."
“Nga, con là tỷ tỷ.” Không nghĩ tới nàng thế nhưng là người lớn nhất, kỳ thật nàng còn nghĩ có ca ca, bởi vì ở cuộc sống trước đây, nguyện vọng lớn nhất của nàng là có ca ca. Mặc dù có chút thất vọng, bất quá, có nhiều đệ đệ cũng rất tốt, nói không chừng có thể gọi đến khi dễ một chút.
Hắc hắc! Nàng nhịn không được cười trộm dưới đáy lòng.
“Ha ha! Hiện tại vì nương nhưng thật ra hẳn là ta thay Yên nhi tìm một Phò mã tốt.” Ngải Thi Mã đột nhiên đem mục tiêu nhắm ngay Thanh Thanh. Trước kia người trong thiên hạ đều biết công chúa đương triều là một người ngốc, nhưng hiện tại Yên nhi đã trở lại bình thường, vậy cũng nên thay nàng hảo hảo tìm một Phò mã mới phải.
“A? Không không không không.” Vừa nghe lời bà nói, nàng liều mạng lắc đầu. Nói đùa, tìm Phò mã cho nàng, trừ khi nàng động kinh mới chịu đáp ứng. Nàng đã trải qua hai mươi hai năm độc thân, thật tự do, nàng mới không cần kết hôn đâu.
“Vì sao lại không cần? Yên nhi tương lai sớm muộn gì cũng sẽ kế thừa đại thống, tuyển một Phò mã tốt cho ta thêm một đứa cháu gái, vì hoàng thất kéo dài huyết mạch.” Ngải Thi Mã rất kinh trước phản ứng kịch liệt như thế của Thanh Thanh, đành phải tận tình khuyên bảo một phen.
“Cái gì?” Nàng không có nghe nhầm đi, bà vừa nói sẽ kế thừa đại thống, nàng lạnh cả người, cẩn thận hỏi lại: “Vì sao Yên nhi sẽ kế thừa đại thống?”
“Bởi vì con là nữ nhi duy nhất của nương, cũng là công chúa duy nhất của vương triều, không phải Yên nhi kế thừa còn có thể là ai?” Ngải Thi Mã nói một cách đương nhiên, Yên nhi của nàng thừa kế ngôi vị hoàng đế đây là chuyện không có gì đáng trách.
Nghe xong lời của bà, nàng ngoại trừ kinh ngạc mở lớn miệng thì không thể nói được bất cứ điều gì.
Chương 12: Rung động
Trời ơi! Đây là tin tức rung động nhất mà ta nghe được từ khi đến nơi này. Người thừa kế?! Ngọc hoàng đại đế ơi, kiếp trước có phải ta đắc tội với người, cho nên người mới đem ta đến địa phương như vậy.
Là xã hội nữ tôn nàng còn có thể chấp nhận, dù sao nàng cũng là nữ nhân, đề cao địa vị chính mình đương nhiên là tốt rồi. Nhưng là, chuyện làm nữ hoàng này vẫn nên miễn đi thì hơn, nàng tự biết mình không có năng lực đó, hơn nữa nàng cũng không muốn chịu cái tội đó. Tuy nói rằng nữ hoàng tôn quý vô cùng, nhưng lại không có một chút không gian riêng tư nào, bất luận ngươi nói cái gì, làm cái gì, đều có người theo dõi. Tại vị trí đó, sẽ phải đảm đương trọng trách nặng nề là cuộc sống của toàn bộ con dân, còn phải chu toàn với một đám đại thần cáo già, cuộc sống như vậy làm sao có thể thoải mái khoái hoạt.
Nghĩ đến đó, cả người nàng nhất thời bất động, đem miệng khép lại, toàn bộ thân mình cũng tự động suy sụp.
Ngải Thi Mã thấy Thanh Thanh cả nười đều mất đi sinh khí, không khỏi nói: “Yên nhi không muốn thừa kế ngôi vị hoàng đế sao? Nhưng là, nương già đi, một ngày nào đó sẽ phải thoái vị, đếnlúc đó, tất nhiên phải có người đảm nhận trọng trách này, mà nương chỉ có con là con gái, trừ bỏ con tới thừa kế sự nghiệp to lớn ngoài kia, liền không còn người khác.
Nương biết, vị trí này kỳ thật cũng không tốt như mọi người nghĩ, tuy nói xác thực là có thể ở vị trí cao nhất mà chỉ huy người khác, hưởng thụ quyền lợi, đem đến cho ta cảm giác về sự ưu việt, nhưng sự khổ sợ cùng chua xót phía sau có người nào có thể thấy được? Cái bọn họ nhìn chỉ là vẻ cao quý hoa lệ của ngươi, không hề nhìn thấy trách nhiệm cùng áp lực mà ngươi phải gánh vác.
Thân ngồi ở vị trí cao, không thể không buông tha rất nhiều thứ, bao gồm tình yêu và tình thân, còn không thể có hy vọng xa vời với tình yêu chân chính, như vậy khi còn sống có cái hạnh phúc gì đáng nhắc tới? Nhưng là, sinh ra ở trong hoàng thất, chúng ta không thể không tiếp quản cơ nghiệp tổ tông truyền lại, phát triển giang sơn thật tốt, lấy hạnh phúc của con dân làm trọng, để cho bọn họ có được cuộc sống bình yên.”
Ngải Thi Mã nhìn Thanh Thanh, nói xong ánh mắt lại phiêu xa.
Nghe thấy lời nói của bà, nàng vô thức nhìn về phía bà. Bà lại nghĩ tới hoàn cảnh của chính mình rồi sao? Nhớ tới người yêu của bà, nữ nhi của bà, thời gian một nhà ba người còn hạnh phúc? Nhưng chỉ sợ nhiều nhất vẫn là những chuyện trước khi bà đăng cơ làm hoàng đế đi.
Thời điểm đó, bà hẳn là còn có nhiều thời gian ở bên người yêu. Nhưng từ sau khi trở thành nữ hoàng, bà tiếp xúc nhiều nhất có lẽ là tấu chương, chỉ sợ thời gian thật sự ở cùng người yêu và nữ nhi cũng không có. Huống chi sau này lại có rất nhiều người mới lục tục tiến cung, tất cả đều đang chờ bà chiếu cố, để ý đến, cũng bởi vậy mà khoảng cách giữa hai người trong lúc đó ngày càng xa, phụ thân Yên nhi cũng bởi vậy mới có thể vì sự cố ngoài ý muốn của nàng mà ra đi.
Nghĩ đến, nữ nhi duy nhất trong lúc đó trở nên si ngốc, mà người mình phó thác cả đời, mỗi ngày lại trằn trọc với những người mới. Từng chút ân ái ngọt ngào bất tri bất giác trôi đi, trong lòng hắn hỗn loạn không cách nào lấy lại được cân bằng, ai oán cũng không có một nơi để nói ra, cuối cùng mới có thể “hương tiêu ngọc vẫn”, còn trẻ mà đã kết thúc cuộc đời. Không thể không cảm khái, đây lại là một bi kịch của nhà đế vương.
Nàng nhìn bà chăm chú, vốn muốn tìm vài lài an ủi những đau thương nàng để lộ ra trong lời nói. Nhưng nàng lại bi ai phát hiện, bình thường mình có thể nói chuyện, nhưng lúc này lại không tìm thấy lời nói thích hợp. Có lẽ, bởi vì nàng không phải nữ nhi chân chính của bà, cho nên không thể cảm động lây được.
Cảm giác được người bên cạnh nhìn tới, Ngải Thi Mã phục hồi lại tinh thần nhìn về phía Thanh Thanh, mỉm cười nói: “Ha ha! Yên nhi yên tâm, nếu Yên nhi không muốn, nương sẽ không bức con, nương chỉ cần Yên nhi có thể sống cuộc sống vô ưu vô lo trước kia, nương sẽ dùng tất cả khả năng của mình, che chở cho con mọi chuyện bên ngoài.”
Nhớ lại những chuyện mình đã trải qua, đáy lòng Ngải Thi Mã có rất nhiều cảm xúc. Từ sau khi Tề Ngữ Lam qua đời, vô luận bà ở trước linh tiền của hắn sám hối như thế nào, cũng không đổi về được Ngữ Lam ôn nhu cười với bà, bà quyết định một người cô độc vượt qua quãng đời còn lại. Cuộc đời của bà đã như thế, bà làm sao có thể nhẫn tâm đoạt đi khoái hoạt của nữ nhi được?
Nghe vậy, hốc mắt nàng nhịn không được lại một lầnn nữa ươn ướt. Một hoàng đế có thể buông bỏ thân phận của chính mình, nói đến như vậy, sao có thể không khiến người cảm động, công chúa thật kia có thể có một mẫu thân vĩ đại như vậy, nàng ấy thật sự rất hạnh phúc, mà nàng có thể may mắn, có thể thay thế thân thể ở trong thân thể này mà sống tiếp.
“Tốt lắm, chúng ta vẫn không cần phải nói những chuyện khiến người ta thương cảm như vậy nữa, hai mẹ con ta nói chuyện khác.” Ngải Thi Mã đột nhiên đề nghị nói.
Xem bà chuyển biến nhanh như thế, nàng đột nhiên có chút không theo kịp tiết tấu, chỉ có thể sững sờ tại chỗ mờ mịt nhìn bà.
“Nếu không nương mang con đi dạo xung quanh trong cung, cho con làm quen hoàn cảnh nơi này một lần nữa.” Ngải Thi Mã có chút kích động nói. Đây vẫn là lần đầu tiên bà mang đứa nhỏ đi dạo, tuy rằng đã chậm rất lâu, những đứa con của nàng đều đã lớn, nhưng bà rất muốn trải nghiệm một chút lạc thú khi hai mẹ con ở chung.
“Ân, hảo.” Nghĩ đến chính mình ngoại trừ Ngọc Lam điện này cũng chỉ biết đến khu rừng trúc kia, nếu sau này lấy thân phận công chúa sống tiếp ở nơi này, như vậy phải quen thuộc một chút hoàn cảnh của nàng, vì thế, nàng liền gật đầu đáp ứng.
“Tốt quá, Yên nhi trước tiên ở nơi này chờ, nương đi đổi quần áo, sau đó ta sẽ quay lại.” Dứt lời, Ngải Thi Mã liền hưng phấn đứng dậy mà rời đi.
Nhìn bóng dáng của bà biến mất trong tầm mắt, nàng cúi đầu thở ra một hồi. “Thanh Thanh cố lên! Về sau ngươi sẽ ở nơi này sống một cuộc sống thật tốt.” Nàng vỗ mặt mình tự nói.
Tỉnh ngủ đứng dậy, mới phát hiện cảm giác hơi lạnh, vừa rồi có bà ở bên cạnh, nàng cũng chưa phát giác. Xem ra khí hậu ở nơi này lạnh hơn, nàng phải tìm quần áo để thay, nếu không sẽ bị cảm lạnh. Cổ đại này cũng không dễ chịu như hiện đại, vừa nói chính là một chén thuốc Đông y, khổ muốn chết.
“Ngô……” Nghĩ đến hương vị đắng chát kia, nàng không nhịn được mà hơi run rẩy cả người. Sau đó bước nhanh vào trong phòng tìm kiếm tủ quần áo.
“Người tới, giúp ta tìm quần áo.” Tìm nửa ngày cũng không tìm thấy tủ quần áo hoa lệ trong truyền thuyết, nàng hướng ngoài phòng hô to.
“Công chúa, mời đi theo nô tỳ.” Ngay lúc nàng vừa gọi người hầu, một thị nữ từ bên ngoài vội chạy vào.
Theo sau người nàng ta, nàng đi tới sau bức tường trước phòng ngủ. Nàng không nhịn được mà buồn bực, chỉ là quần áo còn đem giấu ở mặt sau bức tường, đặt pử bên ngoài sợ người ta trộm đi sao? Quần áo này chắc vô cùng đáng giá.
Chỉ thấy nàng ta nhẹ nhàng chuyển động một chút sườn nến ở bên trên, mặt tường liền tự động biến thành hai cánh cửa mở ra hai bên. Khi nàng đảo mắt nhìn bên trong, nàng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh ngạc đến hóa đá.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
51 chương
59 chương
123 chương