Edit: babynhox Chúc Ương tùy tiện nhặt cái gối trên ghế salon ném tới —— "Ai cho mày đến đây? Không phải kêu mày ở nhà đợi chị, đừng chạy lung tung sao?" Chu Vị Tân không những không lui mà còn tiến lên, bĩu môi nói: "Nếu em không đến thì cũng không biết chị gây ra chuyện lớn thế này,được rồi, nói mấy cái này làm gì? Em lấy xẻng dọn sạch chuyện này trước." Lại chỉ chỉ vào Tạ Dịch: "Tên này là ai? Đồng bọn hay phải diệt khẩu?" Tạ Dịch thấy tên nhóc này đúng là giống y như chị cậu ta về cả khuôn mặt lẫn tính tình, ở đây cũng không còn chuyện gì liên quan đến anh ta nữa, liền nhanh nhẹn chào tạm biệt. Chúc Vị Tân vốn còn định hỏi chị mình xem có cần cản anh ta lại đe doạ một chút không, kết quả vừa quay đầu đã không thấy xác chết tóc dài che phủ kia đâu nữa. Cậu không nhịn được dụi dụi mắt, chỉ vào TV hỏi: "Xác chết đâu rồi?" Chúc Ương kéo tay cậu ra: "Xác cái gì mà xác? Ngồi máy bay nhiều quá bị ngu rồi sao. Em xui xẻo đến ngay lúc bữa tiệc của chị mới kết thúc, đã ăn gì chưa?" "Không đúng, ban nãy rõ ràng trên TV có——" Cậu nói được một nửa lại trông thấy chị mình đang nhìn chằm chằm vào mình, giống như đang nói cậu uống rượu cắn thuốc nên tinh thần mơ màng, Chúc Vị Tân bịt chặt miệng, không tin đi đến trước TV sờ sờ.   Nhưng ngoài màn hình bóng loáng ra thì không sờ được gì, cái xác chết mà cậu thấy ban nãy giống như là một ảo giác. Sau đó cậu nhớ đến ban nãy có nhiều người đi ra ngoài như thế, nếu thật sự có xác chết ở đây thì sao mấy người đó có thể bình tĩnh như thế được, thế là trong lòng cũng bắt đầu dao động. Cậu chạy đến ôm lấy chị mình: "Chị, không lẽ chị bị dính phải mấy thứ không sạch sẽ? Cho nên em nói con gái ở một mình lâu ngày sẽ nặng âm khí, em có dương khí dồi dào, ở chung với chị một thời gian sẽ giúp chị điều hòa lại." Chúc Ương sờ sờ khối thịt cơ bắp rắn chắc trên cánh tay cậu, dựa theo cái tính bám dính của cậu thì trong chốc lát cũng không thể gỡ ra được. Cho nên liền đeo trên lưng một cái kiềng, cứ thế kéo đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy đồ ăn đưa cho cậu. Nhà của bọn họ cách chốn thành phốnày rất xa, đi máy bay ít cũng phải mấy tiếng mới đến, hơn nửa còn khoảng cách và thời gian chuẩn bị lên máy bay. Thằng ngốc này sáng sớm đã đến đây, khỏi phải nói cũng biết cậu đã đi suốt đêm để chạy đến đây. Chúc Ương vừa ghét bỏ cậu tới đây vướng víu, lại có chút đau lòng, trong lúc chiên trứng liền hỏi: "Từ tối qua đến giờ cũng chưa ăn gì hả?" "Em ăn rồi, ăn trên máy bay." "Cái đó là để người ăn sao?" Chúc Ương bĩu môi, sau đó lại cho thêm mấy cây lạp xưởng vào chảo. Chúc Vị Tân vui mừng: "Thêm nữa thêm nữa, em thích ăn thịt, trong tủ lạnh còn sủi cảo phải không? Em vừa nhìn thấy, nấu cho em thêm cái đó nha." Người bình thường sau khi trải qua một quãng đường dài thì đều mệt mỏi không muốn ăn uống,  Chúc Vị Tân thì sau khi đi tàu xe lại càng muốn ăn nhiều hơn. Chúc Ương cũng rất hiểu rõ cậu, dứt khoát đem hết đống đồ trong tủ lạnh ra nấu cho cậu, có rất nhiều món, lại khuấy một ly sữa đậu nành, cắt vài loại trái cây, một bàn thức ăn phong phú. Chúc Vị Tân ăn xong thì bị chị mình đuổi tắm rửa, ở chỗ này cậu cũng có phòng riêng của mình, nhưng vì cậu đến bất ngờ cũng chưa dọn dẹp bên trong, liền mặt dày chui vào chăn chị mình. Đống bừa bộn sau tiệc tự nhiên sẽ có người đến dọn dẹp, Chúc Ương liền bưng ly nước ép trái cây của mình đi ra ngoài ban công tầng hai. Ngồi trên ghế dựa mây tre, nửa người dựa vào cái đệm hưởng thụ ánh nắng sáng sớm. Bị nữ quỷ dây dưa suốt mấy ngày, tuy nói toàn bộ quá trình thì cô vẫn như người có lợi, nhưng thật ra vẫn phải căng thẳng chạy theo tiết tấu cũng không dễ chịu mấy, đến lúc cô mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua lời nói của Tạ Dịch trước khi đi vẫn khiến Chúc Ương hơi lo lắng, mà tên kia vẫn không chịu nói rõ ràng tỉ mỉ. Việc này làm cô rất để bụng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy quá hoang đường. Nói một cách nghiêm túc thì cô không liên quan đến người trong thế giới thần bí kia, cũng không phù hợp với điều kiện tuyển chọn. Cho nên chuyện biến thành như vậy chính là bị Chu Lệ Na kéo xuống nước, mà cũng không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì khiến nữ quỷ dồn ép quăn chặc cô không buông. Nhưng Tạ Dịch còn nói, thứ này tồn tại cũng không phải là đạo lý? Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Chúc Ương liền có một âm thanh, hoặc cũng có thể nói là một đoạn ý thức, không khác gì so với những gì Chu Lệ Na đã kể, tự nhiên mà biết. Đại ý là chúc mừng Chúc Ương đã giành được chiến thắng trong cuộc so tài tuyển chọn, bây giờ người chơi dự bị Chu Lệ Na đã chuyển vị trí chon lựa chính thức sang cho cô, nếu tiếp nhận, cô sẽ trở thành người chơi chính thức của trò chơi này. Mà cái trò chơi này không có tên gọi gì cả, cũng không có quy tắc phức tạp gì, chỉ là theo thời kỳ hạn sẽ kéo người chơi vào trong thế giới hư cấu để hoàn thành nhiệm vụ. Hiển nhiên trong nhiệm vụ sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng đồng thời cũng có phần thưởng và kỳ ngộ*,  hỏi cô có chấp nhận hay không. *cơ hội có được thứ tốt. Một khi tiếp nhận, thì phần thưởng của so tài tuyển chọn này cũng sẽ hiện ra. Chúc Ương tiêu hoá hết đoạn ý thức này, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy mình vận chó má. Cái vụ này có để cho cô yên hay không? Chuyện trước không nói đến, vậy mà Chu Lệ Na còn không biết xấu hổ đem tai họa này chuyển sang cho cô. Cái trò chơi rách này cứ dán mắt vào cô đúng không? Chúc Ương cũng không tin cái trò chơi này thật sự có thể chuyển danh sách dễ như thế, cuộc người nào không muốn trôi qua cuộc sống tốt, ai thèm đi vào trò chơi tìm đường chết chứ? Mới chỉ là màn tuyển chọn thôi mà con quỷ kia đã dọa người ta gần chết, nếu thi đấu chính thức thật thì sẽ như thế nào nữa? Những người bị chọn làm người chơi dự bị, điều kiện đầu tiên là đã từng trải qua tai nạn nghiêm trọng hoặc là bị bệnh tật tìm được đường sống từ chỗ chết, nói cách khác, dù trò chơi này đã vượt ngoài khả năng hiểu biết của con người, nhưng nó cũng không thể nào vô cớ cướp đoạt tự do và lựa chọn của người bình thường được. Đầu óc Chúc Ương có bị gì mới có thể chấp nhận. Cô đang định từ chối thì điện thoại ở bên cạnh vang lên, trên màn hình hiển thị là Tạ Tiểu Manh. Tâm tình Chúc Ương vốn đang khó chịu, cho nên bắt điện thoại cũng không kiên nhẫn: "Nói!" "Chúc Ương, Chúc Ương!" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc hoảng sợ của Tạ Tiểu Manh, cô ta nói năng lộn xộn: "Chu Lệ Na chết, chết ngay trước mắt mình." "Bọn mình vừa từ nhà cậu đi ra, cùng nhau bắt xe, tới nhà cậu ấy trước, cậu ấy xuống xe còn ở bên ngoài vẫy tay với mình, sau đó, sau đó cậu ta đi qua đường, đột nhiên đứng im giữa đường như bị trúng tà, thật đấy, cứ đứng im ở đấy." "Đợi đến khi có tinh thần thì cậu ấy vừa bước hai bước đã bị xe tải lớn đụng bay. Trên đất đều là máu, mình không dám đi qua xem, mình không dám —— ô~~" Cả người Chúc Ương như rơi vào hầm băng, cổ họng khô khốc đau rát: "Chuyện xảy ra lúc nào?" "Vừa mới, không tới 5 phút, Chúc Ương, cậu nói xem có phải do nữ quỷ kia vẫn chưa chết hay không? Nó tìm chúng ta đòi mạng đúng không? Chu Lệ Na, mình, cậu, tất cả chúng ta đều không chạy thoát sao?" Khoảng thời gian này cũng vừa vặn là lúc cô nhận được đoạn ý thức kia, hay nói cách khác, là ngay khi Chu Lệ Na chuyển người chơi sang cô, thì cô ta cũng lập tức bị xe đụng chết. Đã từng giữ lại được mạng từ chỗ chết, đảo mắt liền bị thu lại. Chúc Ương vội vàng loa trấn an Tạ Tiểu Manh một chút, bảo cô ta về nhà trước, cúp máy im lặng suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên hung hăng ném điện thoại ra ngoài. Lúc này trong đầu cô lại bắt đầu có thông báo thúc giục chọn lựa —— 【 Có đồng ý trở thành người chơi chính thức hay không!】 【  Có đồng ý trở thành người chơi chính thức hay không!】 【  Có đồng ý trở thành người chơi chính thức hay không!】 Càng ngày thì hàm ý thúc giục lại càng rõ rang hơn, kèm theo nôn nóng khắc nghiệt, làm cho người ta phiền lòng. Mà đây rõ ràng chỉ là một đoạn ý thức, thậm chí còn không có tiếng động hay giọng điệu riêng, nhưng Chúc Ương lại có thể cảm nhận được một loại uy hiếp thâm độc. Nếu cô từ chối, có phải cũng sẽ bị như Chu Lệ Na, lập tức chết hay không? 【 Có được chuyển danh sách cho người khác không?】 Chúc Ương tự hỏi trong lòng như thế. Nhận được câu trả lời là không thể, xung quanh không có người phù hợp điều kiện tuyển chọn, về phần điều kiện này là điều kiện gì thì không có trả lời. Trong một lúc ngay cả ý nghĩ căn nhà sẽ nổ tung Chúc Ương cũng đã nghĩ đến. Không đúng, lúc Chu Lệ Na từ chối là lúc cô ta đang đi trên đường mới bị xe tải đâm chết, cho nên nếu bây giờ cô đang nằm trong nhà thì sao? Chẳng lẽ sẽ có một thiên thạch rơi xuống đánh chết cô sao? Nếu chỉ chết một mình cô thì cũng chẳng sao, nhưng vẫn còn thằng em đần của mình đang ngủ trong nhà, coi như là lúc này lòng Chúc Ương có lệ khí, cũng không dám mạo hiểm. Nghiến răng ken két, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý. Thù lao giết chết nữ quỷ lập tức hiện lên -- 【 Đánh giá nhiệm vụ cấp S, đạt được 20.000 điểm, rớt ra sách kỹ năng Sadako (giả), nhận được phần năng lực của Sadako (giả).】 Khoé miệng Chúc Ương khẽ co giật, cái trò chơi này đúng là rất biết mình, cũng biết quỷ của mình là hàng giả. Nhưng có phần thưởng kỹ năng nữ quỷ này cũng khiến người ta bất ngờ, mặc dù khong rõ tiêu chuẩn cụ thể của trò chơi này, cũng đừng thấy nữ quỷ bị đùa bỡn đến xoay vòng. Nhưng có được một phần kỹ năng của nữ quỷ, cũng có nghĩa là nó sẽ là vốn để chống lại những thứ kỳ dị kia. Cũng như Tạ Dịch Chúc Ương khẳng định một số năng lực trên người anh ta cũng là đạt được từ trong trò chơi, chứ không thì đã không thể nào chỉ với một chiêu đã dễ dàng áp chế được nữ quỷ như thế. Nhưng mà điểm tích lũy này dùng thế nào? Chúc Ương còn muốn suy nghĩ, nhưng trong đầu đã không còn bất cứ hồi đáp nào, cô liền suy đoán có phải phải chờ đến lần chơi tiếp theo thì mới có thể tìm hiểu hay không? Mùi vị tự bán bản thân mình làm cho trong lòng Chúc Ương không hề dễ chịu, cô cũng không còn tâm trạng nhàn nhã nào để phơi nắng nữa. Vừa xuống tầng đã thấy trong phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, Chúc Ương đang định đi rót nước uống, nhưng khi đi ngang qua TV, ma xui quỷ khiến cô lại vươn tay sờ sờ màn hình -- Chuyện xảy ra sau đó, quả thật làm người ta phải trợn mắt há mồm, nhưng Chúc Ương cũng đoán được một phần. Tay của cô trực tiếp xuyên qua màn hình TV! Trong nhà còn có dì giúp việc đang đi tới đi lui dọn dẹp, cô vội vàng rút tay ra, chạy lên lầu trốn vào toilet. Lại thử làm với tấm gương trong phòng, không ngờ cô có thể chạm được vật bên kia tấm gương, thậm chí còn có thể chạm vào gương mặt mình. Nhất thời Chúc Ương có chút hưng phấn như vừa tìm được mới lạ, nhưng lại vừa cảm thấy năng lực này -- có hơi ghê tởm. Có lẽ cô bị nữ quỷ quấn đã lâu, khoảnh khắc cô sờ chính mình trong giương kia, chỉ sợ ảnh trong gương bỗng trở thành mặt xanh răng nanh. Mà lúc cô thử trên tường thì lại không xuyên qua được, điều này càng chứng minh suy đoán của Chúc Ương. Những nơi cô có thể xuyên qua có phải là con đường thông đến thế giới bên trong hay không? Các loại gương kính gì đó thì từ  lúc đầu liền rất tà quái rồi. Mãi cho đến giữa trưa Chúc Vị Tân mới tỉnh lại, Chúc Ương mới ngừng tìm hiểu thăm dò kỹ năng. Hai người ăn cơm trưa xong, Chúc Ương lập tức mở miệng đuổi em trai về nhà. Hiện giờ cô đang dính phải chuyện lớn này, thật sự chết lúc nào cũng không biết chính xác, trong lòng mình còn hoảng sợ thì thôi, giữ em trai lại cũng sợ liên lụy cậu. Chúc Vị Tân cũng mặc kệ, người đã đến rồi, sao có thể nói đuổi là đi? Buổi chiề cậu bị vài trận đánh mà vẫn nhất quyết không đi, còn lăn lộn bên người chị cậu: "Em không có quần áo mặc, nếu chị không muốn tối nay em mặc đồ ngủ của chị, thì ăn xong chúng ta đi mua quần áo nha." Chúc Ương nhéo mặt cậu: "Chị muốn ném mày ra gầm cầu." Nhưng cuối cùng nghĩ lại để cho cậu ở đây chơi một chút cũng không sao, dù sao đại học cũng sắp nghĩ hè. Huống chi đối với trò chơi rách kia, cô chỉ mới thông qua cuộc so tài tuyển chọn, chắc phải để thời gian cho người ta thở chứ, có khi cũng phải qua một lúc mới đến lần tiếp theo. Vì thế cô gật đầu, buổi chiều thay quần áo, trang điểm xinh đẹp, xách túi xách cao cấp dẫn em trai ra ngoài điên cuồng mua sắm. Hai chị em hơn kém nhau 3 tuổi, dáng dấp từ nhỏ đã luôn đẹp mắt, cả hai đều lấy đối phương làm vốn để khoe khoang. Lúc học tiểu học, cô rất thích thường xuyên khoe em trai trước mặt đám bạn bè, mà Chúc Vị Tân cũng thích khoe khoang chị mình với đám bạn ở nhà trẻ. Hai người đang hưng phấn đi dạo bên ngoài, trong đầu Chúc Ương bỗng nhận được một thông báo. 【 14: 00 chiều mai trò chơi sẽ bắt đầu, lúc đó người chơi sẽ bị kéo vào không gian của trò chơi, xin chú ý ẩn nấp, chờ đợi trong không gian của mình.】 Chúc Ương: "......"