Bar AN, đã lâu rồi mấy đứa chúng nó không đến, chính xác là từ 6 tháng trước. Hôm nay, bar có vẻ đông hơn bình thường. Những ánh đèn màu mè mờ ảo có thể khiến những người không quen khó chịu và hoa mắt nhưng chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ để chúng nó nắm bắt hết mọi thành phần đang có mặt ở đây. Vừa thấy nhóm Bin, mấy tên đàn em đã vội lao lại, họ cúi đầu chào rồi một tên nói: - Đại ca, sao mấy tháng nay không thấy các anh đến bar, làm tụi em mong mãi. - ừm…. bọn anh bận, tình hình bang vẫn ổn chứ. - Bang thì vẫn ổn… nhưng mà… nhưng… - Có chuyện gì mà ấp úng mãi thế. (Bin hơi khó chịu vì thái độ úp mở của tên đàn em) - Dạ… là… AN đã bị một bang khác chiếm ạ. - Tên. - Dạ… bang đó do một con nhỏ cầm đầu, nhỏ đó rất đẹp nhưng mà mặt lạnh cứ như tảng băng ý, cô ta ra tay nhanh mà lạ lắm, tụi em tránh không kịp, hôm ấy người của mình bị thương nhiều lắm, với lại hình như cũng có rất nhiều các bang phái mới nổi bị cô ta thâu tóm hết rồi… Tên đàn em lại huyên thuyên đủ thứ thành tích của bang lạ kia đạt được mà không để ý sắc mặt của Bin và Bun đã có chút thay đổi. - Tên. (một lần nữa Bin hơi gằn giọng) - Ơ… em xin lỗi…là… hình như là… Queen ạ. - Queen. Mấy đứa nhíu mày đồng loạt quay lại phía sau nhìn nó. Nó nhoẻn miệng cười trừ, rồi thản nhiên bước lên phía trước. Cả bọn cũng đành bảo lưu mấy dấu hỏi trong đầu mà bước theo nó. Chúng nó chọn một chiếc bàn lớn trong góc khuất của bar để tránh những cặp mắt đầy ngưỡng mộ, ghanh tị của cả trai lẫn gái trong bar. - Bi, chuyện này là sao chứ? (Bun lên tiếng hỏi trước) - Hì hì… có gì đâu… em chỉ lấy lại địa bàn cũ thôi mà. - Nhưng sao lại đánh thương người của bọn anh chứ. (Bun tỏ vẻ giận dỗi) - Ơ hay… ai bảo tụi đấy cứ thích đối đầu với em làm gì. - Chẳng phải trước đây em chưa từng đánh ai bị thương sao, em vốn không thích thế cơ mà. - Ai bảo chưa từng, lần trước… Nói đến đây nó chợt khựng lại, thoáng chút buồn qua đôi mắt rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Mấy đứa cũng chỉ mất vài giây để kịp hiểu ra vấn đề, nó mới vừa nhớ lại một chuyện mà nó không muốn nhớ, một con người mà nó đã muốn quên. Kan ngồi ở một chiếc bàn ngay gần đấy, bản nhạc đang vang trong bar là nhạc nhẹ lại không quá to nên cậu có thể nghe thấy những gì nó vừa nói. Lòng cậu lại chợt đau thêm. Không khí im lặng trong chốc lát rồi nó bỗng là người lên tiếng phá tan vẻ nặng nề ấy: - Chán quá đi, phải thay đổi không khí cái bar này một chút mới được.