Nữ Hoàng Ai Cập
Chương 16
- Công chúa! Công chúa! Người tỉnh lại đi! – Một ai đó đánh nhẹ vào má Xya khiến nàng tỉnh dậy.
Xya từ từ mở mắt. Mặt trời sáng chói trên cao khiến nàng nheo mắt.
Sau khi thích nghi với ánh sáng, nàng đứng dậy, nhìn xung quanh. Nàng đang ở trên một khu đảo. Chiếc thuyền đã bị đánh vỡ tan.
- Người không sao chứ? Người có bị thương ở đâu không? – Những người lính đi cũng nàng thi nhau hỏi han.
- Không sao. Còn các anh?
- Chúng thần đã quen với những cơn bão bất ngờ trên biển nên không có vấn đề gì – Họ cười xòa.
- Tốt quá! Có lẽ chúng ta phải ở đây vài hôm cho tới khi sửa xong thuyền.
- Thần nghĩ, chúng ta nên chia đôi ra. Mitera ( hầu nữ thân cận nhất của Xya) và Hanam ( một tiểu đội trưởng) đi tìm nơi nghỉ. Số còn lại thì tìm cách đóng lại thuyền.
Xya chưa kịp lên tiếng thì một vài anh lính cười nói:
- Sao anh Unasu lại để Mitera đi với Hanam? Mitera theo Hanam đi luôn thì lúc đấy anh tính sao?
- Đúng vậy! Thần thiết nghĩ nên để Unasu và Mitera đi tìm nơi nghĩ, còn chúng thần đóng thuyền. Công chúa thấy sao?
Xya bật cười khiến khuôn mặt của hai nhân vật chính đã đỏ lại càng đỏ hơn:
- Vậy thì ta, Unasu và Mitera đi tìm chỗ nghỉ. Còn lại đóng thuyền – Nàng quyết định.
- Nhưng thưa … - Unasu tìm cách thoái thác.
- Không có nhưng nhị gì hết. Người phải đi theo để bảo vệ ta và Mitera, đó là lệnh!
Unasu không còn đường lui, đành lườm những tên bạn đã đẩy chàng vào tình huống oái ăm này.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Nhanh chóng, Xya, Unasu và Nitera tiến vào rừng cọ rộng lớn trước mặt.
Những cây cọ sát nhau đến chỉ có vài ánh nắng mặt trời vàng nhạt xuyên qua nổi. Chân Xya lướt nhẹ nhàng trên bãi cát trắng mịn.
Xya đang tần ngần nghĩ xem đi về hướng nào thì một giọng nói khàn khàn cất lên:
- Các người bị lạc sao?
Xya quay lại, là một ông lão với dáng người cao nhưng lững đã hơi còng.
Ông nhìn Xya bằng đôi mắt sâu hút khó đoán được suy nghĩ hiện tại.
- Dạ. Chúng con bị lạc, đang tìm một chỗ để trú tạm vài hôm. Xin ông chỉ cho con chỗ!
- Ra vậy … - ông lão trầm ngâm rồi cất giọng – Nếu các người không chê thì có thể đến nhà lão.
- Liệu… nhưng… chúng tôi có gần 10 người. Liệu nhà ông… - Xya ngập ngừng.
- Không sao. Nhà lão rộng lắm! 10 người chứ 20 người cũng đủ nữa – Ông lão cười. Ánh mắt có gì đó hài lòng.
- Vậy xin cám ơn ông – Xya ra hiệu cho Unasu lấy tiền trả ông lão.
- Không không. Có gì đâu mà lão lấy tiền của các người – Ông lão xua tay.
- Ông nhận giùm chúng con!
- Vậy … cám ơn các vị - Trái ngược với lúc nãy, ông lão nhanh chóng đôi tay già nua lấy tiền.
0o0o0o0o0o00o0o00o0
Hoàng hôn buông xuống…
- Các người cứ đi dạo cho thỏa mái. Du khách đến đây đều khen ngợi rất nhiều đó! Lúc nào tới bữa cơm lão sẽ đi kiếm các người.
- Vậy cám ơn cụ!
Xya chậm rãi đi dạo quanh làng. Ở đây trồng rất nhiều cây oliu. Cây oliu nào cũng đều to lớn, cao với những quả màu xanh lá cây ánh vàng sẫm.
Nàng chợt mỉm cười. Nếu là trước đây nàng không ngại ngần dùng mọi cách để hái được những quả oliu này nhưng hiện tại nàng lại chẳng hứng thú với việc kiếm dược phẩm nên chỉ ngồi ngắm chúng.
Quả thật ngôi làng nhỏ với nhiều ngôi nhà đá và những cây oliu lớn đã giúp làm cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cung điện có rộng lớn đấy nhưng vẫn cứ khiến nàng cảm thấy bản thân như bị tù túng.
Chợt…
- Công chúa đến tận nơi xa xôi này để từ chối lời mời của Mitanni chúng tôi sao?
Mặt nàng đanh lại. Chẳng phải là giọng nói của người đã định bắt cóc nàng hôm trước sao? Nàng một lần nữa bị bao vây và như Xya nghĩ lần này số lượng hắc y đã tắng lên gấp đôi.
- Tiếc là hôm nay không có chàng cận vệ đi theo. Có lẽ người nên đồng ý đến Mitanni?
- Rất tiếc … - Xya lắc đầu – Ta không thể.
Xya dứt lời, trên tay nàng là con dao sắt yêu quí.
Nàng nở một nụ cười lạnh lùng…
Tiếng dao kiếm va vào nhau vang khắp không gian.
“Xoẹt”
Kiếm của một tên lướt qua tay phải Xya. Từ làn da trắng hồng mềm mại, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy ra…
Lần này Xya khó khăn lắm mới chống cự nổi lũ hắc y nhưng giờ tay nàng lại bị thương, lại còn là tay cầm dao.
Chắc nàng … thua mất…
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
- Izumin! Thiếp nghe tì nữ nói chàng chưa ăn gì từ hôm qua đến giờ nên đã nấu vài món cho chàng. Chàng lại ăn nhé! – Kami dịu dàng kéo Izumin lại bàn ăn.
- … - Izumin không chống cự những cũng chẳng nói gì.
Từ hôm Xya rời khỏi, chàng hầu như bỏ qua việc ăn, ngủ. Chàng đói chứ, mệt chứ nhưng nhìn vào bàn ăn đầy sơn hào hải vị, chàng thấy thiêu thiếu một cái gì đó nên các món ăn đều thật khó trôi!
Hôm nay cũng vậy, có người ngồi ăn chung với chàng nhưng cái cảm giác trống vắng đó không hề mất đi mà còn tăng lên gấp bội.
Thật mệt mỏi!
- Xin lỗi nàng, công chúa Kami! – Izumin đứng dậy – Ta thấy no rồi. Nàng ở lại dùng bữa, ta đi trước.
Nói rồi chàng bước ra ngoài, bỏ lại cô gái đang thất vọng. “Sau bao nhiêu cố gắng của thiếp chàng vẫn chỉ coi thiếp là một công chúa xa lạ thôi sao? Chưa bao giờ … chưa bao giờ chàng bỏ từ công chúa ra khi nói với thiếp” – ánh mặt chợt lóe lên sự thù hằn “Là chàng ép thiếp. Tất cả là tại chàng!”
Izumin chậm rãi bước đi. Chàng không biết nên đi đâu nhưng đôi chân cứ bước đi vô thức. Dừng lại, chàng nhận ra: mình đã đến gần bờ biển.
Chàng chợt nhớ…
Khi đêm đến, có người luôn kéo chàng ra gần biển để ngồi đó ngắm mặt trăng.
- Thành gần biển thật có nhiều lợi ích quá Izumin nhỉ? – Xya quay sang cười với chàng.
- Izumin – Một lúc sau, Xya lại gọi chàng. Nhưng nàng im lặng một chút rồi mới nói tiếp – Chàng … thích mặt trời hay mặt trăng?
Izumin ngỡ ngàng với câu hỏi này…
Mặt trời xinh đẹp một cách rực rỡ, vui vẻ và vô cùng hiếu động. Đó cũng chính là vẻ đẹp của Carol. Nhưng có lẽ … mặt trời là trung tâm của vũ trụ, mọi vật đều cần có mặt trời để sống. Vì vậy, chàng đã bị cuốn hút bởi Mặt Trời. Nhưng chàng ở bên Mặt trời chàng mới hay: vốn dĩ Mặt Trời không thuộc về chàng; chàng mà cố lại gần thì chàng sẽ chết bởi sức nóng hàng nghìn độ của mặt trời. Biển bị nóng lên bởi mặt trời, nhưng Biển không bao giờ có được Mặt Trời.
Mặt trăng lại trái ngược hoàn toàn với mặt trời. Dịu dàng. Xinh đẹp. Và vô cùng huyền bí. Giống như người con gái bên cạnh chàng vậy. Nàng rất dễ thích nghi với mọi người nhưng không hề chia sẻ bất cứ chuyện gì của bản thân cho ai biết. Xung quanh nàng là bầu trời đen thẳm ngăn cách khiến cho không ai có thể đến gần. Nhưng … ở Mặt Trăng lại có một sức hút mãnh liệt, chàng càng muốn rời ra thì lại càng bị hút vào hơn. Cũng như biển, luôn chịu sức hút của mặt trăng…
Chàng đã có câu trả lời, nhưng Xya à, nàng sẽ chưa được biết đâu.
Biển hiền hòa…
Biển vỗ sóng vào cát tạo nên một bản nhạc buồn…
Biển nghe thấy một giọng nói dịu dàng…
“Ta yêu em, Mặt Trăng!”
Xya từ từ mở mắt…
Nàng chầm chậm vịn tay xuống đất để ngồi dậy…
Gần đó, một người đang ngồi bên đống lửa. Lửa chập chờn lúc to lúc nhỏ khiến nàng không thể nhìn rõ.
- Cô tỉnh rồi sao? – Người đó hỏi. Giọng nói ấm áp nhưng mạnh mẽ. Là một chàng trai.
- Sao… sao tôi lại ở đây? – Xya hỏi.
- Cô không nhớ sao? Lúc đó cô bị ngất, đúng lúc tôi đi đến. Tôi đã đánh đuổi lũ người đó và đưa cô về đây.
- Cám ơn anh! – Xya cười. Lúc đó nàng cứ tưởng khi tỉnh dậy nàng sẽ ở một đất nước lạ hoắc nào đó. Chợt nhớ ra điều gì đó, nàng tiếp – Anh là ai? Sao anh lại cứu tôi?
- Tôi là Koda. Tôi thấy cô bị lũ người đó bắt nạt lên giúp thôi, hoàn toàn không có ý gì cả - Chàng trai nhún vai.
- Koda? – Xya bật cười – Nghe thật dễ thương! Tôi là Xya.
- Tên cô cũng rất dễ thương đó! Nhìn Xya có vẻ chưa đến 20 tuổi đâu phải không?
- Phải. Tôi 16 tuổi.
- Vậy Xya nên gọi tôi là anh và xưng em mới đúng. Tôi lớn tuổi hơn Xya đó.
- Gọi anh là Koda và xưng em nhé? Em thích cái tên Koda – Xya cười.
Tối hôm đó, Xya cười nhiều hơn mọi khi. Có lẽ từ nhiều ngày nay, đây là nụ cười thật sự duy nhất. Tuy chỉ mới gặp nhưng chàng trai này đã khiến nàng thấy vui vẻ và an toàn.
Nàng đã nói nhiều hơn mọi khi. Nàng kể cho Koda nghe về gia đình và về
Izumin. Nàng ngạc nhiên khi bản thân có thể tin tưởng con người này đến vậy. Nhưng nhờ có thế, nàng mới cảm thấy lòng mình nhẹ hơn.
Liệu có phải nỗi buồn đã thực sự qua đi?
Ánh sáng mặt trời dè dặt đi quanh hang động. Rồi khi đã quen, ánh sáng lại ồ ạt thi nhau chạy vào, làm hang động trở nên sáng chói.
- Ư…
Một tiếng động nhỏ vang lên. Là Xya trở mình. Chợt nhận ra áng sáng mặt trời quá lớn, nàng từ từ mở mắt. Gần đó là Koda. Xya tiến lại gần. Ánh nắng mặt trời chiếu vào mái tóc màu nâu hạt dẻ và làn da trắng khiến chúng trở nên láp lánh.
- Xya! Em dậy rồi sao! – Koda chợt mở mắt.
- Dạ - Xya đỏ mặt, nàng bị phát hiện đang nhìn trộm khi Koda đang ngủ rồi. Chỉ là tối qua nàng không nhìn rõ mặt Koda nên có chút tò mò về ân nhân. Nàng bước ra cửa động, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.
Sau khi tỉnh ngủ, Koda nhìn ra cửa hang, bất chợt thấy cô gái xinh xắn đang vui vẻ cười với chú chim đậu trên tay nàng. Thời gian như ngừng lại. Nó không phải là vẻ đẹp cao sang bằng những thứ đắt tiền, diêm dúa như những công nương anh thường thấy. Đơn giản, nó chỉ là vẻ đẹp trong sáng, thánh thiện của một thiếu nữ 16 tuổi. Mái tóc màu tím nhạt nhẽ lay động theo cơn gió đang mơn trớn làn da không tì vết. Chợt Koda muốn bảo vệ con người mỏng manh này.
Xya nhận ra mình đang bị một đôi mắt màu cà phê sữa nhìn chăm chằm thì thấy có chút xấu hổ:
- Koda à! Anh nhìn gì em vậy?
- Anh chợt nhận ra em thật xinh đẹp!
- Anh Koda thật biết cách làm phái nữ vui lòng - Xya cười – Anh biết đường về làng chứ? Có lẽ mọi người lo cho em lắm!
- Được. Vậy đi theo anh! – Koda đi trước.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Hoàng đế Hitaito vẫn còn vô cùng đau xót trước cái chết của vợ. Mọi người có thể nói ông là quốc vương háo sắc, nhưng chẳng ai dám bàn luận gì về tình yêu của ông với vợ mình. Dù gì hai người cũng gắn bó với nhau từng ấy năm trời, trải qua không ít chuyện vẫn không đổi thay thì sao có thể nói là vô tình.
Đó chính là lí do vì sao hiện nay Izumin đang ở thư phòng để giải quyết một số chuyện quan trọng. Nhưng hoàng tử ơi! Sao chàng có thể giải quyết đước trong khi tâm hồn đang mơ màng ở đâu đó và mắt thậm chí còn không nhìn vào tấu chương?
- Thưa hoàng tử! – Izumin giật mình bởi tiếng nói e dè cất lên của một cô tì nữ. Sở dĩ cô e dè là do tính tình hoàng tử dạo này rất bực tức.
- Có chuyện gì? – Izumin gằn giọng. Chàng ghét khi chàng đang nghĩ về Xya thì bị cắt ngang.
- Dạ… hoàng hậu… trở về ạ - Cô nàng do quá run sợ mà ngập ngừng.
- Cái gì? – Chàng vội vã chạy tới chính cung.
Chính cung…
Izumin đi vào. Hoàng thượng và vô vàn văn võ bá quan đều đã có mặt. Ai nấy đều mặt mày vui vẻ. Và ở giữa đám đông tập nập ấy chính là … mẫu hậu chàng. Mặt bà tươi tắn, trẻ trung như khi bà chưa bị bệnh vậy.
- Mẫu hậu …! - Izumin khẽ gọi mẹ mình như thể nếu chàng lớn tiếng thì bà sẽ biến mất.
- Hoàng nhi! – Hoàng hậu quay lại. Nhìn đúa con yêu quí, bà cười.
- Mẫu hậu! – Lần này chàng gọi lớn hơn – Là người thật sao? Không phải nhi thần hoa mắt nên nhìn lầm đấy chứ?
- Không đâu. Là ta đây hoàng nhi – Bà dịu dàng ôm lấy Izumin – Ta xin lỗi…
- Nhưng không phải người đã…
- Đó là do Xya cho ta uống một thứ thuốc khiến cho ta ngừng thở tạm thời nhưng không chết.
- Nhi thần không hiểu. Người nói rõ hơn được không?
- Là thế này…
--------------Plash Back----------------
Hoàng hậu dựa vào thành giường, thở từ từ. Bà lại vừa bị tái phát, phải dùng thuốc.
Xya khẽ lên tiếng:
- Bác à! Thuốc chỉ khống chế một thời gian ngắn thôi. Bệnh càng ngày càng nặng thêm mà thuốc dùng nhiều cũng không được. Chi bằng bác nghe con sang Ai Cập chữa đi!
- Nhưng … - Hoàng hậu dừng lại một lát rồi tiếp – Vậy bác sẽ phải rời Hitaito một thời gian dài mà còn chưa chắc đã chữa được.
- Bác càng chần chừ thì tỉ lệ thành công càng thấp. Nhân lúc bệnh còn chưa đến mức quá xấu, bác chưa luôn sẽ chóng hơn.
Hoàng hậu im lặng. Bà đang suy nghĩ về đề nghị của Xya. Cô bé đã nói chuyện này với bà rất nhiều lần nhưng bà đều từ chối. Lần này bà không biết phải nói sao.
- Vậy được… - Hoàng hậu thở dài – Bác phải nói sao với họ đây? Thật khó để họ đồng ý cho bác sang Ai Cập!
- Con đã năn nỉ rất nhiều vị thần y đó mới đồng ý chữa cho bác, huống hồ bắt ông ấy sang Hitaito. Hay … bác không nói gì?
- Ý con là sao?
- Con sẽ cho bác uống một loại thuốc để bác ngừng thở nhưng không chết.
Sau khi họ đưa xác bác ra ngoài con sẽ sai người đưa bác đến chỗ vị thần y đó. Chữ trị xong họ lại đưa người về Hitaito ngay lập tức.
- Vậy thì sẽ phải phát tang?
- Chúng ta không còn cách nào khác –Xya lắc đầu. Hoàng hậu lại im lặng – Thuốc này trước khi ngủ bác hãy uống.
Hoàng hậu không đáp. Xya thở dài.
- Con xin phép về phòng!
Một cô gái đi qua, nhìn thấy Xya đưa thuốc cho hoàng hậu rồi nhanh chóng về phòng. Nghi ngờ.
----------------End Plash Back-----------------
- Vậy là… không phải Xya hại mẫu hậu sao?
- Hoàng nhi nói gì vậy? Sao cô bé đó lại hại ta cơ chứ? – Hoàng hậu nhíu mày – Phải rồi! Xya đâu? Cô bé nói sẽ đợi ta mà.
- Xya đã trở về Ai Cập rồi mẫu hậu à!
- Là lỗi tại hoàng nhi đúng không? – Bà nhanh chóng hiểu ra – Bằng mọi giá hoàng nhi phải đưa cô bé trở lại đây. Và giờ, ta hơi mệt. Các người lui ra đi!
- Các người lui ra đi! Ta sẽ ở lại với hậu – Hoàng đế Hitaito ra lệnh.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
70 chương
164 chương
50 chương
59 chương
90 chương