Mẫu hậu? Mẫu hậu gọi bọn họ làm gì? Tại sao bọn họ quay lại đây không kiếm ta lại đi tìm hoàng hậu? Izumin phía sau đã đuổi đến nơi, vội nắm tay ta kéo ta sát bên hắn, không vui hỏi binh lính canh cửa: - Lái buôn? Lái buôn gì? - Thưa hoàng tử, hình như là buôn vải đến từ Ai Cập - Bọn chúng đâu? - Đã vào cung để thương lượng giá cả cùng nữ quan Mura rồi ạ - Ừ… Izumin trả lời cho có lệ mặc dù trong lòng vẫn còn băn khoăn nghĩ ngợi rất nhiều, đoàn người đến từ Ai Cập này rất đang ngờ, thêm vào đó là thái độ của Asisư càng làm hắn thêm lo lắng, sợ nàng lại chuẩn bị âm mưu giở trò gì… - Asisư, nàng muốn xem mấy thứ vải ấy? - Ừ, vải từ Ai Cập, ta không biết có phải thứ ta thích không? - Chứ nàng không thích những thứ này à? Izumin vừa hỏi, tay vừa xách tay áo rộng dài của ta lên, đây là vải thượng hạng, mặc vào vừa mềm mại vừa thoải mái, vải được hoàng tộc Hitaito dùng, không thể là đồ rởm, ta rất thích thứ vải đang mặc nhưng trong tình huống này không thể khen được mà đành chê vài tiếng: - Uh, tuy rất tốt nhưng không thoải mái bằng thứ lụa mỏng ta thường mặc ở Ai Cập… - Nhưng lạnh như thế, nàng mặc thứ lụa mỏng đó có được hay không? Nàng sợ lạnh thế kia… Tuy ngoài miệng tỏ vẻ không vui nhưng khi thấy thái độ hợp tác của Asisư khi bị hắn ôm đã không còn kháng cự hay tỏ vẻ lạnh lùng nữa khiến Izumin mềm lòng, nghi ngờ cũng giảm xuống bớt: - Hay ta cho người sang Ai Cập chuyển thứ lụa đó về cho nàng nhé? - Không cần đâu, ta muốn tự tay lựa! - Ừ, vậy nàng cứ xem đi, nhớ cẩn thận với bọn chúng. - Biết rồi, ngươi mau đi đi - Có được không…? - Được, được mà, ngươi mau đi đi! - Vậy trưa ta đến cung của mẫu hậu ghé đón nàng, bây giờ ta còn bận vài việc, nàng nhớ ngoan ngoãn! – nói xong lại đặt lên đỉnh đầu ta một nụ hôn, ta có ý muốn né nhưng không hiểu sao vẫn đứng im cho hắn hôn, trong lòng có chút ngọt ngào… Tình yêu quả thật mơ hồ, không thể nào biết được người kia muốn làm gì, trong trái tim hắn có ta hay không… Quả là gần vua như gần cọp!