Ta vừa bước vào đã nghe tiếng Mitamun líu lo: - Mẫu hậu, người thật là… - Ha ha, Mitamun, con xem, cuối cùng cũng ra dáng nữ nhân rồi! Ta đem con đi gả là được rồi! - Phụ vương!!! Mitamun nững nịu cúi mặt, hai gò má hây hây đỏ. Thấy ta đi vào thì mặt càng cúi thấp hơn… - Phụ vương, mẫu hậu! - Asisư, con cần gì khách sáo như thế? Hoàng hậu vội lên tiếng đỡ ta dậy, bảo ta không cần phải hành lễ. Quốc vương Hitaito ngồi phía bên cạnh cũng cười lớn, bảo ta con bé còn ngại, rồi lại dặn dò phải giữ gìn sức khỏe, thấy ta còn xanh xao thiếu sức sống quá! Ta cười trừ cho qua chuyện, ngồi xuống ghế, có tí hứng thú muốn nghe xem chuyện gì có thể khiến cho cô công chúa kiêu căng này đỏ mặt! - Asisư, con xem vị tướng quân Minưê của Ai Cập thế nào? Ta nghe nói ngài ấy trí dũng hơn người! Sẵn có Asisư ở đây con tìm hiểu luôn cho cụ thể! Ta phì cười, hoàng hậu cùng quốc vương cũng thật là, đã biết mọi chuyện còn giả vờ như không biết gì cả, trêu chọc con nhóc kia mặt đỏ hơn cả mông khỉ rồi!  Trong phòng ấm áp, mùi trầm hương nhàn nhạt tỏa đều trong không khí, tiếng mọi người cười nói khá vui vẻ. Quốc vương hỏi ta: - Con xem có cần thêm thứ gì không thì bảo Izumin cho người về Ai Cập lấy thêm! Dù sao khí hậu ở Hitaito và Ai Cập rất khác nhau, chỉ sợ con chịu khổ! - Phụ vương, không cần đâu ạ! Dần dà con cũng sẽ quen thôi! - Bọn Ai Cập cũng thật là, con gả đến đây hơn một tháng cũng không thấy triều đình cho người đến hỏi thăm… Ta cười nhạt, triều đình Ai Cập đang nghĩ Hitaito lật lọng, lừa ta bắt Carol, liên minh với Assyria, bọn họ đương nhiên không cho sứ giả đến. Mà dù sao ta cũng không bận tâm! Hoàng hậu từ ái nắm tay ta, an ủi vỗ về: - Asisư cũng đừng buồn, ở đây có phải vui vẻ hơn nhiều không?