Izumin chán nản đứng đợi nghi thức kết thúc. Đám cưới này, hoàng hậu không đến dự, Mitamun khóc hết nước mắt ngăn cản nhưng vẫn không được nên cũng không đến, chỉ có mỗi hội đồng tư tế cùng hoàng đế Hitaito là đến. Ông ta đến dự, bởi lẽ Carol chính là con cờ quan trọng trong ván bài đánh chiếm Ai Cập lần này… Tuy có hơi ghen tị với thằng con được sở hữu viên ngọc sáng giá nhất hoàng cung Ai Cập, nhưng quyền lực cùng lòng tham lam lại mạnh mẽ hơn hết thảy.  Vẻ mặt không cảm xúc nhìn Carol đang nằm trong lòng mình, nàng cứ luôn miệng gọi tên Menfuisư… Izumin cảm thấy bình thường, cũng không có gì là khó chịu… Tại sao khi ôm Asisư bước vào nơi này, cảm xúc của ta dâng tràn như thế nào? Vậy mà giờ đây một tí cũng không có… Vị quan tư tế có vẻ lạnh nhạt, không nồng nhiệt như trước kia. Hoàng tử vừa kết hôn với nữ hoàng Ai Cập là phúc, nhưng bây giờ lại kết hôn cùng hoàng phi Ai Cập, phúc hay họa, không thể nói trước. Carol không chịu trả lời, Izumin cũng không tuyên hệ, chỉ phất tay bảo quan tư tế như thế này là được rồi, không cần phiền phức. Ta thầm cười lạnh, Izumin, ngươi gấp rút vội vàng làm gì? Ngươi yêu Carol đến như thế, sao trước mặt ta còn giả vờ định rút tên bắn nó? Còn ngươi nữa Carol, vẻ đẹp ma mị của bọn ma quỷ phương tây, có thể mồi chài thu hút được vô số đàn ông, đúng không? Bỗng nhiên bây giờ ta cảm thông cùng thấu hiệu với Asisư vô cùng, thật sự chỉ muốn ra giết chết Carol cho hả cơn giận đang âm ỉ cháy trong lòng. Nhưng có một sự thật… cho dù Carol chết, Izumin cũng đã phản bội ta. Ta nhìn tướng Shouta, thì ra ông ấy cố ý dừng lại cho ta chứng kiến hết hôn lễ. Ta căm phẫn, thà không nhìn thấy, ta sẽ không cần tức giận như thế này… Ta gạt bọn họ lại phía sau, điềm nhiên trở thành người dẫn đầu. Shouta thấy thế vội bước lên: - Nữ hoàng, người không biết đường đi, rất nguy hiểm, để thần đi trước - Muốn làm gì cũng phải có lệnh của ta, đừng tùy ý như vậy. Mọi người im lặng, chỉ nghe tiếng bước chân, mùi ẩm mốc, tiếng nước nhỏ giọt… …………………………………. Izumin vừa đưa Carol cho Ruka đã vội chạy đến xem xét tình hình chỗ Asisư, không hiểu sao trong lòng bất an vô cùng. Từ bên ngoài đã thấy binh lính canh phòng đều ngã quỵ xuống, nằm dài ra đất ngủ, Izumin đã thầm than trong lòng, bước chân không khỏi nhanh lên. Quả nhiên bên trong vô cùng hỗn loạn, các tì nữ đều ngất xỉu, ngay cả bà Mura cũng không thoát. Lục tung trong phòng lên cũng không thấy bóng dáng Asisư đâu cả, chỉ thấy trên giường nơi nàng vẫn thích nằm ngủ trưa đặt một món trang sức nhỏ, phát ra ánh sáng lấp lánh… Nhìn thấy nó, Izumin điếng người… Nàng phá giải được bùa mê, để lại sợ dây chuyền cho hắn … Asisư, nàng đi đâu rồi? Izumin như người điên lao ra khỏi phòng, lệnh cho binh lính chặn tất cả đầu ra của lâu đài. Kinh thành Hatosa nằm trên núi, đường ra đường vào chỉ có một, Asisư không thể bỏ trốn ra ngoài được.  Mọi người trong đoàn người của ta đành phải kẹt lại bên dưới, binh lính Hitaito lực lượng dày cộm, chặn lại hầu hết tất cả các lối đi.  Ta cảm thấy không cam tâm, ta không muốn ở lại nơi này, nếu ở lại chẳng phải sẽ sống một cuộc sống như con rối tiếp hay sao?