Nữ Hoàng Ai Cập Asisư
Chương 104
Trong mắt mọi người ta vẫn vô tri vô giác, ngây ngốc ngồi trong phòng cả ngày trời, ngoan ngoãn làm cô vợ nhỏ bé chờ Izumin bãi triều về. Cho đến một buổi tối, Izumin ôm ta vào lòng, thủ thỉ bên tai:
- Asisư, ta thật sự rất yêu nàng… Nàng không hiểu được đâu, khi ta còn nhỏ, ta thường hay nằm mơ thấy một cô gái, suốt mười mấy năm trời, lúc nào ta cũng thấy nàng ấy. Có một lời tiên tri dành cho ta, lời tiên tri ấy nói sẽ có một cô gái làm thay đổi cả cuộc đời ta… Ban đầu khi gặp Carol, ta lầm tưởng là nàng ấy, đến khi nhìn thấy ánh mắt của nàng… Nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lần gặp đó ám ảnh ta biết nhường nào…
Ta không trả lời, giả vờ lim dim ngủ, để mặc cho Izumin nói. Hắng càng nói, ta càng đau…
- Ánh mắt đó, nụ cười đó của nàng… cả đời này ta cũng không thể quên…
- Asisư, nàng nhớ khi nàng từ kinh thành của Hitaito bước ra, kiêu ngạo nhìn ta, khi đó trái tim ta đã hoàn toàn bị nàng chinh phục, từ đó về sau lúc nào cũng nghĩ về nàng. Từ đó ta mới nhận ra, người con gái trong lời tiên tri ấy chính là nàng, không phải Carol…
- Ta yêu từng hành động, từng tính cách của nàng. Nữ hoàng kiêu ngạo hay đứa nhỏ vô tư, ta đều yêu hết… Asisư, nếu ta chiếm được Ai Cập, ta sẽ trả thù những kẻ trước đây từng coi thường nàng, từng người, từng người một. Bọn chúng không cần nàng, biết Hitaito và Ai Cập là kẻ thù với nhau, vậy mà dễ dàng đồng ý cho nàng kết hôn cùng ta. Nếu không phải ta cầu hôn mà là người khác, bọn họ cũng sẽ làm như vậy sao?
- Asisư, trước đây bọn họ truyền miệng nhau, khinh miệt nàng, trước khi có Carol thì lúc nào cũng xun xoe nịnh bợ, sau khi Carol đến lại hết lời tâng bốc ca ngợi nữ thần sông Nin, không cần suy nghĩ đẩy nàng về Hạ Ai Cập Giza xa xôi hẻo lánh, cách xa kinh thành phồn hoa Tê Bê. Vậy mà nàng vẫn vui vẻ chịu đi, lại dốc hết sức mình xây dựng Hạ Ai Cập…
Ta cười thầm trong lòng, trên mặt đã ướt đẫm nước mắt. Izumin, do tên Menfuisư ấy trẻ con hiếu thắng quá thôi, triều đình Ai Cập đầu óc đơn giản, bọn họ thấy ta chủ động gần ngươi như thế nên mới an tâm giao ta ra! Trước giờ ta đều suy nghĩ như vậy, sau này vẫn thế. Ai Cập là nơi ta vừa mở mắt đã nhìn thấy, sống trên mảnh đất linh thiêng đó ngần ấy năm nay, đã coi nó như quê hương ruột thịt rồi… Izumin, ngươi không cần chiếm đánh…
Ta vuốt mặt Izumin, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt sắp tràn trên khóe mắt hắn. Một người đàn ông có thể rơi lệ vì ta, ta còn đòi hỏi gì hơn… Nhưng Izumin à, ta khóc không phải vì hạnh phúc, mà khóc bởi lẽ… tại sao ngươi lại lừa dối ta, đến phút cuối vẫn thế? Đã là vợ chồng với nhau, tại sao ngươi lại phải lợi dụng ta…
Đêm hôm đó ta chủ động ôm hôn Izumin, chúng ta quấn quít đến gần sáng mới buông ra. Mặt trời vừa ló dạng, Izumin đã thức dậy, hôn lên trán ta, lại tiếp tục lặp đi lặp lại mấy lần câu: “Asisư, nàng phải nhớ, ta rất yêu nàng…”
Izumin đi rồi, bà Mura đang đứng bên cạnh ta bỗng nhiên ngất xỉu, toàn bộ cung nữ bên trong điện đều bị như thế… ta nắm chặt tay, chớp mắt đã không còn bộ dạng ngây ngốc nữa mà trở về với ánh mắt điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày.
- Nữ hoàng, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong…
- Đưa Eri ra đây…
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
14 chương
112 chương
235 chương
109 chương
20 chương
112 chương
11 chương