Đã tìm được hang ổ của quân Bình Thành, vị trí bí ẩn, rừng cây tươi tốt, khắp nơi đều là vách núi dựng đứng, mây mù quấn quanh, dễ thủ khó công.
Thừa dịp triều thần đều biết thân thể ta sinh bệnh nhẹ, ta đã danh chính ngôn thuận nghỉ triều, dành chút thời gian cùng Nạp Lan Cẩn đến phương bắc diệt cướp.
Nạp Lan Cẩn vẫn luôn ẩn giấu thực lực, lần này không dẫn nhiều người ra ngoài, nhưng trong âm thầm có không ít người nằm vùng.
Sau đó, ngày đầu tiên lên núi, ta đã bị bắt.
Ha ha, thật tốt.
Ta mặc quần, nhìn tiểu nha đầu mấy giây trước còn thề son sắt cam đoan nhất định sẽ giúp ta cản gió lộ ra một thân cơ bắp, sau đó không màng ta phản kháng, vác ta lên vai nhanh chân chạy mất.
Vừa chạy vừa vô cùng trung khí hô, "Nếu muốn mạng của Hoàng Thượng các ngươi, vậy thì bảo một mình nhiếp chính vương của các ngươi lên núi đi!"
Ta bị nàng xóc đến thất điên bát đảo, trong lòng chảy xuống hai hàng nước mắt.
Các đại nhân, thời đại thay đổi, bắt ta không uy hiếp Nạp Lan Cẩn được đâu!
Vừa lên trên núi, Tình Độc của ta vừa lúc phát tác, phun ra từng ngụm máu, dọa đám đại lão gia kia sợ hãi.
Lão tướng quân râu dài nói, "Làm sao vậy? Các ngươi đánh nàng?"
"Oan uổng quá! Chúng ta không dám!" Mấy vị quân y già lắc đầu như trống bỏi.
"Vậy con mẹ nó làm sao bây giờ? Nếu tên cẩu hoàng đế này chết trong tay chúng ta, trên đầu chúng ta sẽ mang tội giết vua nữa, còn sửa án sai cái rắm."
Lúc mọi người gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, một người bị bệnh đến sắp chết như ta ngồi dậy.
"Thật ra ta có một vị bằng hữu, là thần y..."
Mấy canh giờ sau, Cố Dao hùng hổ bị trói lên núi.
Ta giả mù sa mưa, "Cố Dao, làm sao ngươi cũng bị bắt tới đây?"
Cố Dao lạnh lùng cười hai tiếng, "Còn không phải có người cố ý tiến cử."
Ta: "..."
Hắn thuần thục xuất dược hoàn ra nhét vào trong miệng ta, "Nếu không phải vì ngươi ở trên núi, dựa vào chút thông minh ấy của bọn họ, cũng nghĩ bắt được ta sao?"
"Đúng vậy đúng vậy."
Ta ăn thuốc, không bao lâu đã ngừng thổ huyết, nhưng đầu óc có chút mê man, buồn ngủ.
"Ngủ đi ngủ đi." Cố Dao đắp chăn cho ta, nhẹ nhàng xoa đầu ta, "Chờ ngươi ngủ một giấc dậy, tất cả sẽ khá hơn."
Cơn buồn ngủ giống như thủy triều vọt tới, ta nhắm mắt lại, nặng nề thiếp đi.
Ta mơ đến lúc ta và Cố Dao mới gặp nhau, hắn híp mắt nhìn ta, nắm tay ta, bảo ta biểu diễn Thái Cực cho hắn xem.
Đột nhiên hình ảnh xoay chuyển, khóe mắt của hắn rịn ra máu tươi, mắt thường cũng nhìn thấy được sắc mặt hắn dần tái nhợt, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
"Cố Dao!"
Ta bị vây trong cơn ác mộng, không biết mình đang ở đâu.
"Ta ở đây, đừng sợ." Nam nhân cầm tay ta, giọng nói giống như lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua giữa mày ta."Dáng vẻ bây giờ của ngươi khá nhu thuận."
Ý thức của ta dần trở nên thanh tỉnh, đang định chuẩn bị mở mắt, lại nghe thấy hắn mở miệng, "Vốn chỉ muốn bắt ngươi thử giải dược, nhưng bây giờ lại không nỡ để ngươi mạo hiểm như vậy.
Ta đã từng rất hận sư phụ ta, biến ta thành dược nhân, trúng Tình Độc.
Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy may mắn, nếu như không trúng độc, ta sẽ không thể gặp được ngươi."
"Không bằng tự ta thử giải dược này trước đi, ngươi có chịu không?" Trong giọng nói của hắn vẫn còn chút trẻ con, "Nhưng nếu ta không cẩn thận chết rồi, sẽ không thể gặp ngươi nữa."
"Ngươi còn chưa nhìn thấy dáng vẻ vốn có của ta? Không biết ngươi có thích không?" Hắn điểm một cái lên chóp mũi của ta, phát ra một tiếng than thở, "Nếu người ngươi thích là ta thì tốt biết bao nhiêu, tên giả mạo nhỏ."
Sau khi Cố Dao rời đi thật lâu, ta mới chậm rãi mở mắt ra.
Cố Dao cũng trúng Tình Độc.
Hắn muốn bắt ta thí nghiệm thuốc.
Hình như hắn...!Thích ta.
Ta luôn xem Cố Dao là thân nhân ở dị thế.
Có lẽ bởi vì hắn luôn tin tưởng những lời nói lung tung vô căn cứ của ta, có lẽ bởi vì hắn rất để ý đến cảm nhận của ta, quan tâm thân thể của ta.
Ở trước mặt Cố Dao, ta có thể đưa ra yêu cầu vô lý, có thể thỏa thích đùa nghịch tính tình, bởi vì ta biết, Cố Dao giống người thân của ta, sẽ bao dung ta vô điều kiện.
Có lẽ ta sớm nên phát hiện, Cố Dao dung túng ta, vượt qua giới hạn của bằng hữu và huynh trưởng.
Ta nằm trên giường đến khi mặt trời sắp lặn, tiếng bụng kêu ùng ực khiến tâm tư của thiếu nữ biến mất không còn một mảnh.
Nữ hoàng cơ bắp mặt mày hớn hở đến đưa cơm, báo tên món ăn cho ta, "Chân giò heo chan tương, thịt hoẵng om vàng, thịt thỏ xào lăn..."
Nàng còn bưng cơm tối giống như vậy ra bên ngoài, nở nụ cười giống như ăn tết.
Mặc dù ta bị bệnh, nhưng đầu óc không hồ đồ, khoanh hai tay nói, "Món ăn dân dã như vậy cũng không dễ bắt!"
"Be be cái gì?" Nữ hoàng cơ bắp choáng váng, sau đó chợt vỗ đầu, "Ngươi nói là sơn dương lớn à? Đi, ngày mai làm dê rừng xào lăn cho ngươi ăn!"
"..."
Thấy ta không đáp, nàng lại gần nói chuyện với ta, "Này, làm Nữ Hoàng có vui không?"
Ta bĩu môi, "Vui lắm, vài phút sẽ không còn mạng nữa."
"Dọa người như vậy?" Nàng co rụt cổ lại, thật lâu sau lại cười, "Nhưng ta cũng không sợ, không ai có thể đánh được ta."
Ta nhìn cánh tay cơ bắp đầy lực lượng của nàng, biểu thị tán đồng.
Nhưng nàng lại đột nhiên ỉu xìu, "Nhưng ta thật sự hâm mộ ngươi.
Nếu có người có thể vì ta mà đánh cược tính mạng như thế thì thật tốt."
Ta bắt được từ mấu chốt, "Đánh cược tính mạng gì?"
"Ngươi còn không biết à?" Nhắc đến chuyện này, rõ ràng nàng đã trở nên hưng phấn, "Nhìn qua đệ đệ kia của ngươi là con gà yếu ớt, nhưng không ngờ lá gan lại lớn thế, võ công cũng không tệ.
Trên núi có nhiều cạm bẫy dã thú như vậy, vậy mà hắn thật sự đến đây được."
Đệ đệ?
"Ngươi nói là, Nạp Lan Cẩn?" Ta thăm dò hỏi.
"Đúng vậy, dáng dấp hắn thật đẹp, còn đẹp hơn nam nhân trên núi chúng ta không biết bao nhiêu lần.
Có phải tình cảm của hai tỷ đệ các ngươi rất tốt không? Lúc đầu tất cả mọi người không đều không đặt hi vọng lên người ngươi, không ngờ hắn thật sự lại vì ngươi mà mạo hiểm lên núi."
Vì...!Ta?
Trong một giây, đầu óc ta đã ngừng lại.
Không đúng, cũng có thể hắn đã nhìn trúng miếng thịt béo quân Bình Thành này.
Nhưng quân Bình Thành chỉ là lời giải thích trong miệng ta, ở trong mắt những người khác, bọn họ chính là một đám người ô hợp, là một đám tội phạm giết người không chớp mắt, không thể bị chiêu hàng, chỉ có thể đánh đến chết sống.
Nạp Lan Cẩn không nên tới.
Trong tay hắn còn có một nửa giang sơn, có binh lực có tâm phúc, căn bản không cần vì quân Bình Thành không rõ là địch hay là bạn này mà đưa thân vào hiểm cảnh.
Dù cho không có quân Bình Thành trợ lực, dựa vào thủ đoạn của hắn, chỉ cần giấu tài chầm chậm mưu toan, cuối cùng thiên hạ này sẽ nằm trong tay hắn.
Nhưng hắn tới.
Trong đầu ta đã vô số lần hiện lên cảnh tượng này, không có ốm đau, không có quyền thế, không có lo lắng, không có ngờ vực vô căn cứ, chỉ vì nhau, cho nên mới đến.
Hắn vì ta mà đến.
Nhận ra chuyện này, một dòng điện ngọt ngào lập tức lan tràn toàn thân ta, ta xoay người xuống giường, không kịp chờ đợi muốn gặp hắn.
"Ngươi chạy cái gì, còn chưa ăn cơm đâu!"
Ta chạy rất nhanh, mái tóc hất lên, lo lắng nhiều ngày nay đều ném lên không trung.
Xuyên qua cửa sổ chật hẹp, ánh mắt ta tham lam nhất bút nhất hoạ miêu tả bóng lưng của người trước mắt.
Khác với dáng vẻ ngăn nắp hoa lệ bình thường, lúc này Nạp Lan Cẩn chật vật không chịu nổi.
Vạt áo ngoại bào đã rách, trên ống tay áo còn có dấu tay, vết thương trên cánh tay phải và ngực đã được người ta dùng vải trắng đơn giản băng bó qua, nhưng bây giờ đã bị máu hoàn toàn thấm ướt.
Ánh nến vụt sáng, mờ nhạt chiếu lên trên hắn, bao vây hắn bên trong.
Hắn đưa lưng về phía ta, đang nói gì đó với lão tướng quân.
Mặc dù lẻ loi một mình, quần áo tả tơi, nhưng dáng người cao gầy thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự ti, khí khái còn nguyên.
Bỗng nhiên hắn nghiêng nửa mặt sang, ta nhìn thấy ánh mắt hắn, bén nhọn, giảo hoạt, còn mang theo vài phần nắm chắc thắng lợi trong tay.
Ta chưa từng nhìn thấy Nạp Lan Cẩn như vậy, giống một thanh kiếm được rèn luyện ngàn năm, nhìn như quang hoa nội liễm, nhưng trong nháy mắt vung kiếm, sẽ nắm trọn phần thắng trong tay mình.
Cuối cùng, hắn cúi đầu hành đại lễ với lão tướng quân, sau đó phất tay áo quay người, đẩy cửa đi ra.
Ta đứng trước cửa, đi lên không được, lùi lại cũng không xong, trên mi mắt vẫn còn đọng mấy giọt nước mắt không thể rơi xuống.
"Gầy rồi."
Hắn cười, trên mặt còn dính vết máu, một sợi tóc đen thuận theo vết máu dán lên mặt hắn.
Hắn đưa tay muốn sờ mặt ta, lại phát hiện gan bàn tay mình đã nứt ra từ lúc nào, cả lòng bàn tay đều dính máu.
Hắn tự giễu giật khóe miệng, "A, thật chật vật."
Ta khoác tay hắn lên đầu vai của ta, nói, "Ta dìu ngươi về phòng."
Đi chưa được mấy bước, không biết thể lực hắn không chống đỡ nổi, hay là cố ý, đột nhiên xụi lơ trên người ta, ép ta không thể không đỡ hắn, ôm nửa người hắn vào trong ngực, đi về gian phòng.
Vừa định rửa mặt cho hắn, Nạp Lan Cẩn lại ôm ta, cái cằm thon gầy đặt trên đầu vai của ta.
Trầm mặc thật lâu, hắn mới nhích đến gần cổ ta, khàn giọng nói, "Ta rất nhớ ngươi." Ta không giãy dụa, trên người hắn chằng chịt vết thương, dựa vào trên người ta giống một con sói cô độc bị thương.
"Là ta sai rồi.
Tự phụ có thể bảo vệ ngươi thật tốt, lại để ngươi phải chịu khổ."
Ta vỗ bả vai hắn, an ủi hắn, "Thật ra cũng không chịu khổ nhiều, bữa nào cũng có thịt ăn."
"Lúc ngươi bị dẫn đi, ta thật sự muốn giết sạch người trên ngọn núi này.
Nhưng ta sợ ngươi sẽ trách ta, không phải ngươi vẫn muốn làm một Hoàng đế tốt sao?"
Ta nhớ tới những lời ta ngẫu hứng thổi phồng lúc trước, khụ khụ, cũng không có gì.
"Sao ngươi lại lỗ mãng như vậy, một mình đi lên..." Ta nói càng ngày càng nhỏ, mang theo chút xấu hổ không hiểu.
Trong lòng biết rõ đáp án, nhưng ta vẫn muốn nghe hắn nói ra.
"Vì sao chứ?" Giọng nói của hắn ung dung, mang theo chế nhạo, "Lúc ấy ta nghĩ, hoàng tỷ của ta nhát gan như vậy, một mình ở chỗ này chắc chắn sẽ bị dọa đến phát khóc."
"Nhưng ta cũng không phải hoàng tỷ của ngươi." Ta quay đầu liếc trộm hắn, thử thăm dò thái độ của hắn.
Trong nháy mắt thân thể Nạp Lan Cẩn cứng ngắc, sau đó cười càng thêm vui vẻ.
"Đương nhiên ngươi không phải nàng." Hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả lên vành tai của ta, "Trịnh Du đi về đến tẩm cung của Nạp Lan Hoan, ta chỉ lo lắng nàng không chết.
Nhưng là ngươi, ta sẽ lo lắng an nguy của ngươi, sẽ để ý ngươi có sợ hãi khi nhìn thấy vết máu trên người ta hay không, thậm chí sẽ có nháy mắt cảm thấy, nếu đây là do một tay ngươi lập mưu bày kế, vậy lừa thì lừa đi, Nạp Lan Cẩn ta cũng không phải người thua không trả nổi."
"Ta nói như vậy, ngươi có hiểu tâm ý của ta không?".
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
75 chương
18 chương
24 chương
95 chương
72 chương