-“Khốn kiếp! Chỉ còn 2 viên.” Trần Hạo Hiên bất giác chửi thề. -“Tôi còn 3, mọi người?” Huyết Hiểu Quân trán ướt đẫm mồ hôi cầm chặt súng cất giọng. -“Enda cũng 3.” -“Bridget 1.” -“1 của Neil.” -“Dylan 3.” Sau khi nắm rõ tình hình suy nghĩ trong chớp nhoáng Huyết Hiểu Quân mới khẽ giọng ra lệnh: -“Phía cửa còn tận 7 tên nếu tôi tính không nhầm thì trong mỗi thân súng chúng cầm chỉ còn 2 viên đổ lại. Trên người cũng không được trang bị thêm đạn dự phòng. Nếu tính tổng lại cao nhất bọn chúng sẽ hơn chúng ta một viên. Nhưng không thể không đề phòng trường hợp sẽ có thêm viện binh của chúng xuất hiện.” -“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Quan Tử Thành hỏi lại. -“Lagan anh có mang theo lựu đạn khói?” -“Ừm.” -“Tốt! 1 quả toán lính phía trước, 1 quả toán phía sau. Trước chúng ta sau cho Conal. Những người còn 1 viên thì giữ đạn không cần ra tay.” Hiểu Quân cười như không dõng dạc buông lời. Trần Hạo Hiên cũng hiểu được ý đồ của cô lập tức làm theo. Quả nhiên khi những quả lựu đạn được rút chốt đã phát huy tối đa công dụng của mình. Cả hai nhóm lính trước và sau bị làn khói trắng mù mịt tràn vào mắt mũi miệng làm cho cay đến mức phát điên lên nhưng không thể làm gì được, ngay cả mở mắt cũng là một cực hình. Vốn trước đó đã dùng ánh mắt ra hiệu nên Giai Ân Chuẩn cũng đã âm thầm thông báo cho thuộc hạ chỗ anh đeo mặt nạ phòng độc vào, lợi dụng thời điểm vàng này mỗi tên chỉ cần một viên là hi sinh ngay tại chỗ. Một màn đấu súng chiến đạn nữa kết thúc, nhưng không biết vì “Thất nhơn bang Vũ” quá tài hay tay sai Sát Bọ cạp quá kém cỏi, trong khi thuộc hạ của anh chỉ thiệt 3 thì phía hắn đã ngã rạp toàn bộ. Đúng thực làm việc gì cũng phải có cái đầu, kể cả xạ thủ cũng vậy, muốn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thì khả năng quan sát, tính toán trong nháy mắt là cực kì quan trọng chứ không chỉ biết nạp - nhắm - bắn là được. Khi sóng gió đã qua, tất cả liền cẩn thận quan sát, từ tốn từng bước từng bước một đột nhập vào căn phòng lớn trước mặt, chiếc ghế xoay to tướng đặt trước màn hình phẳng gắn trên tường lưng đối diện với bên ngoài. Khi tất cả súng ống sẵn sàng toàn bộ tập trung chỉa thẳng vào đó Trần Hạo Hiên cử động từng bước một, ngón trỏ để hờ ở cò tiến đến chiếc ghế. Nhưng. Tất cả đã quá chủ quan cộng với độ gian manh của Sát Địch Giả nên lại rơi vào bẫy một lần nữa. Chiếc ghế lạnh lẽo trống không. Chắc hẳn đã một khoảng thời gian không có ai đặt mông lên đó. -“Khốn! Lại nữa rồi.” Bỗng từ bên ngoài, một tràn pháo tay giòn tan vang lên, mọi người liền xoay đầu về hướng phát ra âm thanh quái đảng đó thì không khỏi kinh ngạc, Sát Địch Giả đang thong dong rảo bước tiến về phía nhóm người của cô vẫn còn đang ngơ ngác ranh mãnh cất tiếng: -“Thì ra đây là tử huyệt của Thủ lĩnh Vũ bang đó sao? Rất bãn lĩnh. Rất xứng đôi. Nhưng đáng tiếc trình độ của cô còn non kém lắm. Nghĩ làm sao ta lại ngồi đây chờ các người đến để dâng mạng vậy hả?” Hahaha hahaha hahaha Nói rồi hắn ta cười như được mùa. Lẫn bọn thuộc hạ cũng hùa theo chủ cười đến cả mắt cũng không thấy đâu. -“Hơ! Đừng vội đắc ý, bọn mày may mắn thoát được một lần chứ không có lần thứ hai đâu. Hãy chống mắt lên nhìn thử đi. Bọn mày hiện tại chỉ bằng một nửa người chúng tao thôi. Còn ở đó lớn giọng.” Trần Hạo Hiên không chịu được thái độ phách lối, ngông cuồng này của Sát Địch Giả mà bước lên mở giọng. Ngay tức khắc toàn bộ súng đã lên nòng nhắm thẳng vào lão già có thân hình đồ sộ đó, ánh mắt lại tràn đầy những tia căm phẫn. -“Vậy sao? Sợ quá, sợ quá đi mất…” Vừa hết câu Sát Địch Giả không còn giữ nụ cười tươi rói của lúc nãy nữa mà là cái nhếch môi thâm hiểm, hai nhánh râu mép vì đó mà chuyển động trông ghê tởm không ai bằng. -“Phản ứng này là sao?” Lương Đại Nguyên cũng cực kì không thích vẻ mặt đắc ý của Sát Địch Giả mà cất giọng, ánh mắt sắc lạnh phóng thẳng đến hắn. -“Thiết nghĩ bọn mày nên về nhà ăn cơm, uống sữa cho mau lớn, đầu óc phát triển hơn rồi hẳn lại đây nói chuyện với tao. Một đối thủ không xứng tầm, quá chán. Đến cả tên cầm đầu của bọn mày còn bị tao làm cho mất xác thì bọn mày nghĩ có thể toàn mạng rời khỏi đây không? Hửm?” -“Tên chó chết. Cuối cùng mày đã thừa nhận rồi. Anh em nghe rõ rồi chứ? Vậy thì còn chần chừ gì nữa mà không đục lỗ lên thân hắn để báo thù cho Eagle?” Trần Hạo Hiên mặt đạm mạc, mắt vẫn chăm chăm vào Sát Địch Giả. -“Ây ~ khoan đã. Cần gì vội.” “Bộp bộp bộp” Nói rồi hắn vỗ tay vài cái, tức thời thuộc hạ phía sau hắn tránh sang hai bên, Sát Địch Giả cười khẩy một cái bộ mặt gian ác thấy rõ, hắn bước qua một bước, từ bên ngoài hai tên lính áp giải vào một cô gái tóc tai đã rối rắm phần nào. -“Quỳ xuống.” Hắn ta lớn giọng. Vừa nhìn thấy người con gái đó thì tất cả như bị đóng băng vậy, ai nấy đều cứng đờ người, quả tim dao động liên hồi khi chiến đấu lúc nãy bây giờ như đã ngừng đập hoàn toàn vậy. Không ai còn sức kháng cự, đôi co với hắn nữa. Trần Hạo Hiên tay cầm súng đã nới lỏng, giọng run rẩy: -“Quan Tử Yên. Tên khốn tao phải gϊếŧ mày.” Nói rồi Trần Hạo Hiên tiến sát lại nhưng bị thuộc hạ của hắn ngăn cản. Trần Hạo Hiên nghiến răng trừng mắt giận đến run người nhưng chẳng làm gì được. Hiện tại thế thượng phong là Sát Địch Giả chiếm giữ. Sát Địch Giả dùng cây súng ngắn bóng loáng của mình vuốt ve khắp cơ thể Quan Tử Yên, mỗi một chuyển động của hắn là mỗi một giọt mồ hôi các người của cô rơi xuống, nhìn gương mặt lúc trắng lúc xanh của Quan Tử Yên mà Huyết Hiểu Quân như ngưng thở vậy. Cô nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, cố gắng hít thở thật sâu bình tĩnh nhất có thể mới mở lời: -“Ngươi muốn gì?” -“Đúng là người phụ nữ của Âu Vũ Hàn. Rất thông minh, rất thẳng thắn ha. Đơn giản thôi. Tất cả bỏ vũ khí xuống. Đặt hai lên đầu vào góc kia ngồi.” Hắn đưa tay vuốt chùm râu mép mà tự đắt. Thấy mọi người còn nhìn nhau do dự hắn ghìm súng mạnh vào đầu Quan Tử Yên quát lớn: -“NHANH LÊN. MUỐN TAO BẮN VỠ SỌ NÓ SAO?” -“Đừng. Mọi người đừng làm theo lời hắn. Mặc kệ em.” -“CÂM MIỆNG. NHANH!” Tình huống hiện giờ là lực bất tòng tâm, toàn bộ đành làm theo những gì Sát Địch Giả nói. Trần Hạo Hiên ruột nóng ran, lòng như thiêu như đốt ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn không ưa nổi một giây. Tuy nhiên cũng chẳng thể làm gì hơn..