Cố Thịnh Nhân chạy cả đường không ngừng nghỉ, cảm nhận được rừng rậm Tinh Quang. Cách nơi này càng gần, cảm ứng của khế ước cộng sinh càng mãnh liệt, rõ ràng, cô cách Ma Vương rất gần. Nhưng mà từ lần cảm nhận được tim đau nhức, cô không còn có loại cảm giác khó chịu này, nghĩ chắc, Ma Vương đã giải được nguy hiểm.  Cũng có thể, dù sao cũng là ác ma sống trên vạn năm, sao lại xảy ra chuyện dễ dàng vậy. Nhưng mà nghĩ chỉ là nghĩ, không có thấy người, Cố Thịnh Nhân vẫn không yên lòng. Rừng rậm Tinh Quang có nhiều nguy hiểm, tuy tộc Tinh Linh yêu thích tự nhiên nhưng lại không thể hòa bình được với con người, nhất là con người tự tiện xông vào lãnh địa của họ.  Nhưng mà ở trong rừng rậm có nhiều quái vật thực vật ma thú, cũng đủ để người bình thường dừng bước. Chẳng qua Cố Thịnh Nhân có hệ thống trong người, rõ ràng không thuộc vào phạm vi "người bình thường" này. Đêm tối buông xuống, Cố Thịnh Nhân lựa chọn một nơi an toàn, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm.  Cô nhắm mắt lại nói chuyện với hệ thống: "Hệ thống, cậu nói xem, anh ấy có luôn hồi tới thế giới này giống tôi không?" Hệ thống: "Không thể tìm được tin tức mục tiêu, không có cách nào trả lời vấn đề của kí chủ." Trên người ký chỉ Cố Thịnh Nhân này, hệ thống không thể không nói là được mở mang kiến thức, những chuyện trước kia cho tới bây giờ không có xảy ra, đều biến thành tình huống bình thường trên người Cố Thịnh Nhân.  Cố Thịnh Nhân: "Không biết vì sao, suy nghĩ tìm kiếm anh ấy của tôi ở thế giới này không có mãnh liệt..." Còn chưa nói hết, bỗng nhiên Cố Thịnh Nhân biến sắc. Cô có thể cảm giác được trong cơ thể mình, đấu khí của mình đang tăng lên với một tốc độ đáng sợ, hoàn toàn không nhận sự khống chế của bản thân cô.  Đây là sức mạnh của khế ước cộng sinh. Rốt cuộc tên Ma Vương kia đã làm cái gì? Khiến cho thực lực của cô tăng lên được nhiều như vậy? Suy nghĩ của Cố Thịnh Nhân trở nên hoảng hốt, tinh thần lực của cô khó khống chế được tốc độ đấu khí trong cơ thể tăng nhanh, tiếp tục như vậy, không biết sẽ biến thành bộ dạng gì.  "Uỳnh!" Cố Thịnh Nhân cảm thấy có thứ gì đó vỡ vụn, ý thức của cô cũng rơi vào trạng thái ngủ theo đó. Ngay lúc đó, ở tộc Tinh Linh cách nơi này không có xa, người đàn ông tóc đen mở hai mắt ra. Trong mắt hắn hiện lên ánh sáng u ám, người khẽ chuyển động, biến mất ngay tại chỗ.  Cố Thịnh Nhân vừa lấy lại ý thức, đã rơi vào trong mùi hương quen thuộc. Cô thấy có chút nhớ thương mà sụt sịt mũi, mới khẽ cựa đầu, bỗng nhiên lúc này phát hiện mình đã ở trong lồng ngực quen thuộc. "Tỉnh rồi ư?" Vang lên một giọng nói mang theo ý cười.  Ma Vương nhìn bộ dạng cô cọ tới làm nũng giống như mèo nhỏ ở trong ngực hắn. Cái giọng nói này? Cố Thịnh Nhân mở to mắt ra, chống lại gương mặt mang theo ý cười. Cố Thịnh Nhân chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái nữa, không sai, cái gương mặt quen thuộc này.  "Ma Vương ư?" Người đàn ông cười ra tiếng, cúi người hôn một cái lên má cô: "Nàng không nhìn lầm, em yêu, là ta." Cố Thịnh Nhân hít mũi một cái, mùi không có nhầm. Cho nên, người yêu mà mình luôn kiếm chính là Ma Vương ư?  Cô nhìn sang cổ của người đàn ông, Ma Vương mặc một bộ trường bào màu đen, Cố Thịnh Nhân trực tiếp đưa tay ra. "Xoẹt!" Cố Thịnh Nhân không nghĩ tới, cái loại sợi tổng hợp này dễ xé như vậy.  Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông, không đổi sắc mặt nói: "Ngại quá, ta lỡ tay." Tuy nói như thế, ánh mắt của cô lại dán về phía vai người đàn ông, quả nhiên, thấy được dấu ấn hoa sen quen thuộc. Người đàn ông mặc kệ cô có lỡ tay hay không: "Không ngờ em yêu mới vừa tỉnh dậy là đã nhiệt tình như vậy, ta cũng không thể để giai nhân chờ đợi."  Bỗng một đặt lên một nụ hôn nóng bỏng.