Miếng vải đỏ nhanh chóng hạ xuống, đồ vật hai vệ sĩ khiêng cũng xuất hiện trước mặt khách mời. Những tiếng tán thưởng vang lên. Nguyên Húc cũng nhìn thấy một cạnh xanh thẫm của đồ vật dưới tấm vải che màu đỏ. Món quà Trình Nhất Như sai người dâng lên rõ ràng là một pho tượng bạch ngọc quan âm. Thời gian này, Trình Tích Tri vẫn luôn chuẩn bị quà sinh nhật cho ba mẹ, Nguyên Húc cũng biết điều này. Anh cũng biết Trình Tích Tri rất tâm huyết với món quà này. Anh luôn bên cạnh cô, thấy cô điêu khắc từng ngày, tỉ mỉ đến từng chi tiết, không chấp nhận qua loa. Nhưng Trình Nhất Như lại đi trước cô một bước, dâng lên một pho tượng quan âm giống như vậy, khiến hai tháng cố gắng của cô biến thành trò cười. Cô lao lực tâm tư muốn cho ba mẹ một niềm vui bất ngờ, lại bị người khác nhanh chân cướp mất. Có món quà của Trình Nhất Như dâng lên trước, Trình Tích Tri biết nếu còn đưa lên một món quà giống hệt sẽ chỉ làm người khác cảm thấy vô vị. Trình Nhất Như bên kia còn đang nói: "Bạch ngọc quan âm là do con mời đại sư từ nước ngoài về mất nửa năm mới hoàn thành, hơn nữa còn đặc biệt xin Tuệ Tĩnh đại sư khai quang. Con gái chúc ba mẹ phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn!" Các khách mời đều khen ông Trình có con gái hiếu thuận. Ông Trình cũng mừng rỡ cười vui vẻ. Trình Nhất Như cười đắc ý, đương nhiên cô ta biết quà của Trình Tích Tri là gì. Kiếp trước, Trình Tích Tri dựa vào một pho bạch ngọc quan âm mà lừng danh, lần này cô ta cố ý trước mặt cô dâng lên một pho bạch ngọc quan âm. Trình Tích Tri, món quà trên tay cô còn có thể trưng ra nữa không? Nguyên Húc lo lắng nhìn Trình Tích Tri, bất ngờ phát hiện Trình Tích Tri hình như không để ý lắm. Hình như Trình Tích Tri đang trao đổi cùng hệ thống: "Là tôi sơ suất rồi, tôi đã quên mất Trình Nhất Như có trí nhớ của kiếp trước, rõ ràng cô ta muốn mượn phen này để làm tôi xấu mặt." Hệ thống cũng không dự đoán được điều này: "Kí chủ mau chóng nghĩ cách giải quyết." Lúc này chỉ còn quà của Trình Tích Tri vẫn chưa dâng lên. Nghe đồn Trình Chấn Sinh yêu thương đứa con gái này nhất. Các khách mời đều thầm suy đoán Cố Thịnh Nhân này sẽ dâng lên món quà gì. Trình Nhất Như cười lạn: "Trình Tích Tri, cô sẽ làm sao đây? Nếu dâng pho bạch ngọc quan âm cô chuẩn bị lên, chắc chắn sẽ khiến mọi người thất vọng. Nếu đổi sang quà khác, tôi không tin trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể chuẩn bị được cái gì." Tâm trạng cô ta đang rất tốt, chỉ chờ Trình Tích Tri bị bêu xấu. Tất cả mọi người đều đang nhìn Cố Thịnh Nhân, cô lại không nói gì. Nhất thời có chút khó xử, Trình Chấn Sinh cũng cảm thấy có gì không đúng, ông cười nói: "Sao vậy? Tích Tích của ba không muốn cho người khác xem món quà con chuẩn bị cho ba sao, muốn ba về nhà xem một mình sao?" Nếu Cố Thịnh Nhân thực sự chưa chuẩn bị được quà, chỉ cần thuận theo lời của ông, sự khó xử này đã có thể được giải quyết. Rõ ràng là ông đang giải vây cho Trình Tích Tri. Cố Thịnh Nhân vẫn không mở miệng, Trình Nhất Như cười nói: "Em gái không thể ích kỷ như vậy được, chúng ta đều đang đợi xem món quà em thầm chuẩn bị cho ba thực ra là món quà đặc biệt gì." Bà Trình có chút không vui nhìn Trình Nhất Như. Trình Nhất Như biết lời này của mình có chút đột ngột, nhưng cô ta không thể nhẫn nhịn, dựa vào cái gì mà cho dù Trình Tích Tri có làm sai điều gì cũng có nhiều người như vậy giúp cô giải vây như vậy. Hôm nay cô ta nhất định khiến cô mất mặt trước toàn bộ những người có máu mặt của thành phố. Trình Tích Tri nhìn Trình Nhất Như đầy ý tứ, không biết vì sao mà Trình Nhất Như cảm thấy ánh nhìn này khiến bản thân có chút kinh hãi, có cảm giác có chuyện gì đó mà bản thân không thể khống chế. Cố Thịnh Nhân mở miệng: "Nếu chị đã muốn như vậy, vậy em đành chịu xấu mặt trước mặt mọi người."