Đương nhiên Cố Thịnh Nhân nhìn thấy hai người Nguyên Hàng và Trình Nhất Như, cô đã quá quen với vở kịch này đương nhiên biết hai người này đã sống chung với nhau từ lâu rồi. Nhưng Nguyên Húc đang ở bên cạnh, cô quay đầu nhìn Nguyên Húc nói: “Chuyện của tôi và nhị công tử, chắc Nguyên tiên sinh cũng biết. Bây giờ xem ra Nguyên nhị công tử có vẻ thích chị của tôi hơn.” Nguyên Húc đã hiểu ý của cô. Trong lòng anh mừng thầm, nhưng trên mặt chỉ gật đầu: “Tích Tích, em yên tâm, Nguyên gia sẽ giải thích rõ ràng với Trình gia.” Anh dừng lại một lát rồi khẽ nói: “Anh và anh cả của em là bạn tốt, em cứ gọi anh là Nguyên tiên sinh nghe thật xa cách, hay là gọi anh là Nguyên đại ca đi.” Cố Thịnh Nhân: “… Nguyên đại ca.” Nguyên Húc cảm thấy được cô gọi như vậy thật sự dễ chịu. Tác phong của Nguyên Húc rất nhanh nhẹn, đương nhiên bên gia đình Nguyên gia không đồng ý cho con trai bỏ tiểu công chúa Trình thị để lấy con gái nuôi, nhưng lại bị con trai cả thuyết phục. “Trong lòng Nguyên Hàng đã có người khác rồi, sau khi kết hôn sẽ không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Tích Tích, nhỡ làm loạn thì tới lúc đó hai nhà không thể kết thân mà còn trở thành thù địch. Huống hồ kết hôn với Trình thị cũng không phải chỉ có mình Nguyên Hàng.” Bà Nguyên kinh ngạc: “Không phải con vẫn luôn từ chối sao?” Nguyên Húc cong môi cười: “Đó là lúc trước thôi, giờ con cảm thấy Tích Tích rất tốt.” Thấy vậy, ông bà Nguyên cũng không nói nhiều, lúc đầu người họ chọn kết hôn với người Trình thị là con trai cả, chỉ là lúc đó Nguyên Húc kiên quyết không đồng ý lấy một người không biết cao thấp làm vợ, không còn cách nào mới đổi thành cậu con trai út. Nếu bây giờ Nguyên Hàng đã có người trong lòng, con trai cả lại có cảm tình với con gái Trình gia, nếu Trình gia bằng lòng, họ cũng không có ý kiến gì. Nhưng mà, Trình Nhất Như kia tuyệt đối không thể bước vào cửa Nguyên gia. Ông bà Nguyên đều là người đã từng trải, Trình Nhất Như kia rõ ràng đã biết Nguyên Hàng có hôn ước với em gái mình, nhưng vẫn dây dưa với anh ta. Người phụ nữ như vậy Nguyên gia không cần. Đó chính là ba mẹ trong thiên hạ, chuyện này nếu chuyện chỉ do một mình Trình Nhất Như thì không hề ảnh hưởng gì, nhưng họ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ta. Trong thời gian này, Cố Thịnh Nhân đang chuẩn bị một việc lớn. Ba của Trình Tích Tri, Trình Chấn Sinh sinh nhật trong tháng này. Trong nguyên tác, Trình Tích Tri sẽ tốn rất nhiều tiền để mua một pho tượng Ngọc Quan Âm từ tay một người trạm khắc ngọc, lúc đó Trình Chấn Sinh sẽ sai người mang đi cất, sau đó sẽ đặt ở ngay đại sảnh, Trình Tích Tri biết lễ mừng thọ lần này sẽ rất nổi bật. Lần này Cố Thịnh Nhân cũng không định đổi quà, mà chỉ chọn vật liệu, cô đã phải hao tốn tâm tư, mỗi nét chạm trổ đều vô cùng cẩn thận, đương nhiên phải làm tốt hơn. Sắp tới ngày sinh nhật của ông Trình. Bởi vì con gái bé bỏng đã nói chuẩn bị cho mình một món quà lớn, nên Trình Chấn Sinh cố ý tuyên bố quà của mấy người con sẽ công khai trước mặt quan khách. Trình Bác Hiên thì không cần phải bàn, anh ta luôn tiêu tiền như nước, chi cũng mạnh tay, quà tặng vẫn luôn luôn là thứ đắt tiền. Trình Kỳ Hiên tặng một bức tranh do chính anh ta vẽ, người trong bức tranh là ông Trình và bà Trình. Tiếp đó là Trình Nhất Như. Hôm nay Trình Nhất Như ăn mặc thanh lịch, lễ phục màu trắng ôm lấy cơ thể đẫy đà của cô ta, tóc uốn xoăn càng làm tăng thêm vể quyến rũ của cô ta. Cô ta nhận thấy mọi ánh mắt của khách mời đều nhìn về phía mình, không khỏi đắc chí nhìn về phía Trình Tích Tri, nhẹ nhàng vỗ tay. Hai vệ sĩ mặc vest mang một đồ vật được che bằng tấm vải đỏ bước vào đại sảnh. Trình Nhất Như bước lên, vén tấm vải đỏ ra.