“Vật chủ, cô thật xấu tính.” Hệ thống nói với Cố Thịnh Nhân. Cố Thịnh Nhân cầm lấy chai nước từ trợ lý, chậm rãi uống một ngụm, ánh mắt liếc qua thấy Minh Thư Giai đang đọc kịch bản. Hệ thống không nói gì, Cố Thịnh Nhân đang áp chế Minh Thư Giai, mặc dù diễn xuất của Minh Thư Giai cũng tạm được, nhưng đối với những người thuộc phái thực lực như Cố Thịnh Nhân thì còn kém xa, nếu Cố Thịnh Nhân thật sự muốn đè bẹp cô ta thì cô ta không thể nói được dù chỉ một câu.  Nhưng như thế thì quá rõ ràng, Cố Thịnh Nhân chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ, vừa vặn để đạo diễn Lý không nhìn ra mà lại khiến cho Minh Thư Giai cảm thấy bị áp lực. Đại khái là danh tiếng của Nguyễn Kha Nghi quá tốt, từ trước đến giờ không có chuyện chèn ép người mới, tất cả mọi người đều không nghi ngờ cô, ngay cả Minh Thư Giai cũng tự nhận trách nhiệm về bản thân. Cuối cùng diễn xong được cảnh đó cũng là do Cố Thịnh Nhân cố tình.  Nếu cô cứ ép Minh Thư Giai thì đạo diễn Lý sẽ trực tiếp thay người. Mặc dù cũng đạt được mục đích nhưng không phải niềm vui sẽ giảm đi rất nhiều sao? Cô nhíu mày nhìn Minh Thư Giai.  Khiến cô ta đau khổ không chịu nổi, đồng thời vẫn mang một tia hi vọng, giống như một người sắp chết đuối lại bám được vào khúc gỗ. Đợi đến cuối cùng lại để cho cô ta nhận ra thật ra cũng không có tác dụng gì, cho dù bám được vào khúc gỗ, nhưng trong biển cả mệnh mông rộng lớn đó thì dù không chết đuối cũng sẽ bị chết đói chết khát. Hoàn toàn không có cơ hội sống sót.  Như vậy, khi cô ta nhận ra sẽ càng đau khổ tuyệt vọng. Minh Thư Giai, không phải cô rất thích đạp người khác xuống để người khác vĩnh viễn không thể trở mình sao? Vậy hãy để cho cô nếm thử cảm giác này. Biết rõ suy nghĩ của vật chủ nên hệ thống âm thầm thắp một ngọn nến cho Minh Thư Giai.  Khi kết thúc công việc, Cố Thịnh Nhân đi từ phòng thử đồ ra liền nghe thấy mấy nhân viên của đoàn làm phim đang nhỏ giọng bàn tán. “Không biết anh ấy đến đây làm gì?” “Trời ạ, nhìn gần thấy đẹp trai quá.”  Trong lòng cô đã đoán ra được. Quả nhiên, vừa đi ra ngoài cô đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh đạo diễn Lý, khẽ trò chuyện cùng ông ta. “Kha Nghi!” Ludwig nhìn thấy cô liền nở nụ cười rạng rỡ.  Cố Thịnh Nhân nghe thấy rất rõ tiếng nuốt nước bọt ở đằng sau. Âm thầm trừng mắt nhìn người đàn ông nào đó đang trêu hoa ghẹo nguyệt, cô đi đến, ngạc nhiên nói: “Đạo diễn Lý và Ludwig quen biết nhau sao?” Ludwig tủm tỉm cười: “Anh là fan hâm mộ phim của đạo diễn Lý, tất cả những bộ phim của đạo diễn Lý anh đều có và bảo quản rất kỹ.”  “Anh đến đây làm gì?” Cố Thịnh Nhân hỏi. “Thứ nhất, nghe nói đạo diễn Lý đang quay phim ở đây, anh đến để gặp thần tượng của mình một lần.” Ludwig nói như thật. “Thứ hai là...” Ludwig liếc mắt nhìn cô: “Anh nghĩ là em biết.”  Đạo diễn Lý cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, nháy mắt tỏ vẻ đã hiểu ý của Ludwig. Ông ta nhìn Cố Thịnh Nhân trêu chọc nói: “Từ trước đến giờ không nghe nói cô có quan hệ thân mật với người đàn ông nào, hóa ra là giấu kỹ quá?” Cố Thịnh Nhân vội vàng giải thích: “Đạo diễn Lý đừng hiểu nhầm, tôi và anh ấy không như ông nghĩ đâu.”  Ludwig cố tình nói: “Kha Nghi nói không sai, tôi và cô ấy vẫn chỉ là quan hệ bạn bè. Nhưng tôi đang theo đuổi cô ấy, nếu một ngày nào đó mối quan hệ của chúng tôi thay đổi, tôi nhất định sẽ cảm ơn ông.” Cố Thịnh Nhân cũng lười nói với anh, nhấc chân bước đi. Ludwig vội vàng tạm biệt đạo diễn Lý rồi đuổi theo cô.