Khi đệ tử kiếm phái Tinh La phát hiện ra, Bạch Hinh Nhã đã rơi vào tay Tẩy Lưu Phong đang điên cuồng không kịp kêu cứu. Nữ nhân này, có thể tới giờ cũng khong thể ngờ rằng, bản thân sẽ chết trong tay của nam nhân vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng ta. Cố Thịnh Nhân tỉnh lại cảm thấy cả người đều không có sức lực. Cảm giác này đối với cô không hề lạ lẫm gì.  Cố Thịnh Nhân hỏi: “Hệ thống, người có phát hiện ra rằng, gần như thế giới nào hình như ta cũng phải trải qua chuyện này một lần?” Hệ thống có chút chột dạ: “Túc chủ, chuyện này không thể khống chế được, con đường trưởng thành của từng nhân vật, đều không hề thuận buồm xuôi gió!” Cố Thịnh Nhân: "…"  Huyền Kha vén rèm bước vào, vẻ mặt dịu dàng: “Sư muội.” Cố Thịnh Nhân cười, định ngồi dậy, lại phát hiện ra mình không còn sức lực, nàng đành bất đắc dĩ từ bỏ. “Sư huynh, ta ngủ lâu lắm rồi sao?”  Huyền Kha có hơi tham lam ngắm nhìn sư muội đã có sức sống, dịu dàng nói: “Chỉ mới nửa năm thôi.” Cố Thịnh Nhân không biết vì sao, cảm thấy tuy rằng sư huynh giống trước đây, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy xa lạ. Biết nàng muốn giơ tay lấy ly nước, Huyền Kha lập tức chặn lại, đích thân rót nước cho nàng, lại từ chối yêu cầu của nàng, nói sẽ đút cho nàng uống. Rất rõ ràng, sư huynh đang coi nàng là một người thủy tinh mong manh dễ vỡ.  “Ta không sao, sư huynh.” Cố Thịnh Nhân bất đắc dĩ nói. Nửa năm qua, Tinh La kiếm phái dùng toàn bộ năng lực để tìm phương thuốc điều dưỡng cơ thể cho Cố Thịnh Nhân, Huyền Kha ngày ngày khơi thông kinh mạch cho nàng, vì vậy sự thiếu máu của nàng mới dần dần hồi phục. Đối diện với Cố Thịnh Nhân, Huyện Kha cười nói: “Ừm, ta biết. Nào há mồm ra.”  Cố Thịnh Nhân dở khóc dở cười, ý là ta biết ý của nàng, nhưng ta không muốn làm vậy sao? Không chỉ không để cho Cố Thịnh Nhân tự làm gì hết, mà sau khi Cố Thịnh Nhân tỉnh lại, Huyền Kha không dời nàng nửa bước, thậm chí không để nàng tiếp xúc với ai quá gần gũi. Cố Thịnh Nhân có thể hiểu có lẽ dáng vẻ của mình trước kia đã khiến hắn lo lắng, dù là bất đắc dĩ nhưng không quá ghét bỏ hành vi này.  Nửa năm sau, Lăng Tiêu tôn giả của Tinh La kiếm phái cưới Băng Tâm kiếm hoàng dưới sự chủ trì của Lăng Vân tôn giả, trở thành chuyện lớn của đại thế giới Thiên Lan vài chục năm nay. Sau vài năm, Băng Tâm kiếm hoàng đã có bước đột phá trở thành Băng Tâm kiếm tôn. Băng Tâm kiếm tôn và Lăng Vân tôn giả tình cảm sâu đậm, rất nhiều người nói nơi nào trên đại thế giới Thiên Lan đều nhìn thấy bóng dáng của Băng Tâm kiếm tôn và Lăng Vân tôn giả.  Trăm năm sau, Băng Tâm kiếm tôn lại có bước đột phá, trở thành Băng Tâm kiếm tông. Lại trăm năm nữa, trưởng lão Lăng Tiêu tôn giả của Tinh La kiếm phái nguyên khí cạn kiệt, nhắm mắt xuôi tay, táng tại Lăng Tiêu Phong. Từ đó tới năm trăm năm sau không ai còn nhìn thấy bóng dáng của Băng Tâm kiếm tông. Có người nói, nàng đã bị đả kích mạnh mẽ vì cái chết của sư tôn, không thể gượng dậy được. Cũng có người nói, trăm năm trước Băng Tâm kiếm tông đã quyết đấu một trận, nên đã hương tiêu ngọc vẫn. Cũng có người nói Băng Tâm kiếm tông đã bế quan tu luyện mà thôi. Cho tới một ngày, trời trong nắng ấm, trên chính tầng mai, tất cả sự cảm của kiếm tu, nhìn về một hướng.  Trường kiếm trong tay họ đều tuốt ra khỏi bao, hướng cùng một hướng, cúi đầu. Vạn kiếm quy tông, kiếm thánh xuất thế. Đó là hướng của Tinh La kiếm phái.  Từ nay về sau không còn Băng Tâm kiếm tông, chỉ có kiếm thánh cường giả, băng tâm tôn giả.