Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 218 : Vốn tưởng rằng chàng chính là cặn bã mà thôi, không nghĩ tới còn ngốc như vậy

Editor: Hoàng Dung Liêu Chiêm Hạo vui vẻ, âm thầm thở dài, ít nhất ông có thể giao đãi với Ý phi, không cần tiếp tục áy náy như thế. "Thái y, thật sự phiền toái ngươi. Nếu vậy, ta yên tâm giao hai người bọn họ cho ngươi, ta còn có việc, ta phải đi trước!" Nói xong, Liêu Chiêm Hạo thi lễ nhân sĩ giang hồ với Lộ Lệ, tiếp đó xoay người chuẩn bị rời đi. Mà đúng lúc này, một giọng già nua mang theo năm tháng, thảnh thơi bay tới. "Sao gặp mặt lão bằng hữu, đến chào cũng không chào liền tính toán đi vậy!" Đột nhiên, Tiêu Hạo Thiên mặc một thân áo bào trắng hai rồng đùa châu, ma xui quỷ khiến xuất hiện tại Thái Y viện. Mà Tiêu Hạo Thiên chuẩn bị rời khỏi cửa vừa vặn chạm mặt với Liêu Chiêm Hạo. Hai lão bằng hữu đã lâu không gặp lại, mặt mày quắc thước không ngừng liếc nhìn đối phương. "Lão bằng hữu? A, Tiêu Hạo Thiên, là lão bất tử mới đúng chứ?" Ngữ khí của Liêu Chiêm Hạo rõ ràng không có thiện ý, đối diện nam nhân không chỉ chiếm lấy thân thể nữ nhân ông yêu nhất, còn hại Hứa Di chịu đãi ngộ không thuộc về mình lâu như vậy, nói giữa bọn họ là lão bằng hữu, quả thực là giống như chuyện cười. "Không thừa nhận là lão bằng hữu cũng tốt, nhưng mà giữa chúng ta quả thật nên có một món nợ nên tính toán!" Giọng nói già nua xen lẫn một tia hờn giận, vốn Tiêu Hạo Thiên cũng không có gì hay để nói với Liêu Chiêm Hạo. Lúc nãy Tiêu Hạo Thiên vốn nghe nói nữ nhi và nhi tử bị thương, lại không nghĩ có thể gặp được lão bằng hữu năm đó này, nói là lão bằng hữu, không bằng nói là tình địch thì càng chính xác hơn. "Tính sổ? A, Tiêu Hạo Thiên muốn tính sổ với ta phải không? Ngươi cũng không nhìn xem ngươi xứng hay không?" "Mặc kệ xứng hay không, những năm gần đây, ngươi liên tiếp ra vào cung đình, ta cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt, ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Khẩu âm nhàn nhạt sóng nước chẳng xao của Tiêu Hạo Thiên giống như ông biết rõ chuyện này trong lòng bàn tay, chỉ không nói ra miệng thôi! "Ngươi... Ngươi lại có thể biết? Vậy sao ngươi còn muốn giả vờ làm một bộ dáng thờ ơ? Đáng chết, ngươi - kẻ tiểu nhân dối trá!" Nói xong, Liêu Chiêm Hạo mang theo nắm tay tiến lên phía trước, xông về phía Tiêu Hạo Thiên. "Ưm..." Mắt thấy nắm tay của Liêu Chiêm Hạo sẽ đụng phải mặt Tiêu Hạo Thiên, lại trùng hợp cổ tay ông bị nắm chặt dừng lại! "Tiểu nhân, buông ta ra!" "Liêu Chiêm Hạo, đây là lần thứ ba ngươi muốn ra tay đánh ta. Lần đầu tiên bởi vì Ý phi, trẫm nhẫn ngươi; lần thứ hai bởi vì Di nhi, trẫm tiếp tục nhẫn ngươi; nhưng lần này, ngươi muốn đánh trẫm bởi vì nữ nhi và nhi tử của trẫm, không có cửa đâu!" Nói xong, bàn tay to Tiêu Hạo Thiên bao vây nắm tay này, lực đạo ngoan lệ nắm một cái. "Á!" Nhất thời, Liêu Chiêm Hạo thét to tê liệt một tiếng. "Hôm nay trẫm muốn tính sổ với ngươi, không phải chuyện của Ý phi, không phải chuyện của Dung Diệp và Uyển Dư, mà là chuyện của Di nhi!" Nói xong, Tiêu Hạo Thiên vặn bàn tay to của Liêu Chiêm Hạo liền kéo ra ngoài. Tiếng nói không ngừng tranh chấp của hai người dần dần giảm nhỏ, thẳng đến khi tiếng nói hoàn toàn biến mất, Lộ Lệ mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ khó có thể tin. Hắn không hiểu ra sao, vừa rồi nhìn thấy gì? Nghe được cái gì? Ý phi và Lão Thất Phu này léng phéng? Nam cặn bã họ Tiêu nằm trong này là đứa nhỏ của ai với ai hả? Còn có hoàng thượng kia, làm sao có thể có võ công cao thâm như vậy? Rốt cuộc hết thảy đã xảy ra chuyện gì! - - phân cách tuyến - - Gần như dọc theo đường đi, Liêu Chiêm Hạo đều là bị võ công mạnh mẽ của Tiêu Hạo Thiên dẫn đi đến thiên thất của Đại Hùng bảo điện. Ân oán hai mươi năm, là thời điểm nên giải quyết một chút rồi. Đến thiên thất, Tiêu Hạo Thiên ném thân mình Liêu Chiêm Hạo đến trên ghế gỗ đàn hương. "Được rồi, hiện tại nơi này trừ bỏ trẫm và ngươi, không có kẻ nào khác, để chúng ta một bút tính toán rõ ràng ân oán hai mươi năm nay đi!" Nói xong, Tiêu Hạo Thiên cảm xúc kích động rút ra Thượng Phương Bảo Kiếm từ phía sau bàn, một phen để ở trước mắt Liêu Chiêm Hạo. "Hai mươi năm trước, là trẫm chiếm lấy nữ nhân của ngươi, nhưng ngươi cũng hủy đi nữ nhân của trẫm." Lòng Tiêu Hạo Thiên lại đau đớn, từng màn hai mươi năm trước lại lần nữa hiện lên trong đầu. "Năm đó, chuyện trẫm và Di nhi thông gian không phải giả, nhưng sau này ngươi mật báo với Lệ Hùng Phong, làm hại Di nhi chịu đãi ngộ không thuộc về mình, điểm ấy, trẫm muốn tìm ngươi đòi lại!" "Đòi lại? A, Tiêu Hạo Thiên, ngươi cho là tình yêu của ngươi thần thánh đến cỡ nào? Nói cho ngươi biết, năm đó hại chết Hứa Di không phải ta, là Lão Thất Phu ngươi mới đúng." "..." "Ngươi biết rõ phát sinh quan hệ với Hứa Di sẽ làm nàng có thai, vậy vì sao ngươi không dẫn nàng trở về An Nam quốc? Tại sao lại muốn để nàng ở Bắc Minh chịu khổ? Ngươi nói ngươi yêu Hứa Di, vậy rốt cuộc tình yêu của ngươi đáng giá bao nhiêu?" "Liêu Chiêm Hạo ngươi nói trẫm như thế, còn không phải bởi vì tâm tư ngươi bất định, một bên yêu Hứa Di, nhưng lại có tư tâm với Liễu Hoa Ý, nói người có tình yêu giá rẻ hẳn là ngươi mới đúng, mà không phải trẫm!" "Ha ha!" Đột nhiên Liêu Chiêm Hạo ngửa đầu cười ha hả, thật lâu sau, mắt trở nên sắc bén, gằn từng chữ - - "Ta do dự, yêu Hứa Di, nợ Hoa Ý. Nhưng ít ra ta không có giẫm lên Hứa Di, ngược lại là ngươi, không nói đến việc làm bẩn trong sạch Hứa Di, còn hại nàng mang thai đứa nhỏ, sau đó thân là nam nhân, ngươi lại có thể chùi p, tiêu sái giống như người không có việc gì. Ngươi có biết rốt cuộc nàng chịu bao nhiêu ủy khuất hay không!" "..." "Ta vốn biết được giữa ngươi và nàng có đứa nhỏ, ta liền nghĩ tất cả biện pháp phá bỏ đứa nhỏ trong bụng nàng, nhưng không biết vì sao, đứa nhỏ vẫn không bị phá bỏ, ngược lại bị Hùng Phong phát hiện manh mối!" "..." "Đưa hài tử xuất cung để khỏi bị giết chết, nhưng vì thế Hứa Di cũng nhận hết đau khổ, bãi bỏ hậu vị, đày vào lãnh cung, làm việc vặt chẻ củi, chịu đủ lăng nhục. Ngươi - Lão Thất Phu có thể tưởng tượng nàng không chỉ phải làm việc vất vả mỗi ngày, còn phải bị mấy chục binh lính luân phiên cưỡng hiếp tới ngất lịm không? Ngươi luôn miệng nói yêu nàng, chẳng lẽ đây là tình yêu của ngươi với nàng, khiến nàng vì thế trả giá lớn sao?" Liêu Chiêm Hạo gần như một hơi rống xong, năm đó sợ chuyện Hứa Di có thai bị Lệ Hùng Phong biết, hắn mới thiết kế hãm hại Hứa Di xảy thai, nhưng vẫn giữ được đứa nhỏ. Giữ được đứa nhỏ, nhưng sao Lệ Hùng Phong có thể như thế dễ dàng buông tha một nữ nhân mang nón xanh cho mình. Lăng nhục nàng, hủy diệt nàng, Lệ Hùng Phong có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nghe được lời nói điên cuồng của Liêu Chiêm Hạo, Tiêu Hạo Thiên vô cùng đau đớn. Năm đó ông hành động liều lĩnh, quả thật là hại nàng, khiến nàng ôm nỗi hận mà chết. Giờ khắc này, Tiêu Hạo Thiên không phải là một hoàng thượng cao cao tại thượng, mà là một lão giả mất đi nữ nhân mình yêu mến. Tóc trắng, vẻ mặt đau thương, nước mắt tràn đầy khuôn mặt trải qua năm tháng. "Tiêu Hạo Thiên, hiện tại ngươi khóc không phải là đã quá muộn sao? Hôm nay ngươi nói có thể tính sổ, tốt lắm, ta tính sổ với ngươi!" Nói xong, Liêu Chiêm Hạo nhặt Thượng Phương Bảo Kiếm trên đất lên, nắm trong tay, tiếp đó ánh mắt xẹt qua tia sáng ngoan lệ - - "Chuyện ngươi chiếm lấy Hoa Ý, đây là tội thứ nhất!" Nói xong, liền rút ngự kiếm từ trong vỏ kiếm ra, tiếp đó một đạo ngân quang ào ào xẹt qua, Liêu Chiêm Hạo mang theo kiếm, đâm thẳng về bụng Tiêu Hạo Thiên. "Ưm..." Tiêu Hạo Thiên theo bản năng hô đau một tiếng, tiếp đó siết chặt chân mày thâm thúy, nhìn về phía sắc mặt Liêu Chiêm Hạo dữ tợn đến vặn vẹo trước mắt. "Tốt! Đâm vào tốt, đến, tiếp tục!" Tiêu Hạo Thiên nức nở rống to một tiếng, như là một hùng sư giận dữ. Cho dù mũi kiếm đâm vào trong thân thể mình thật sự rất đau rất đau, nhưng nghĩ đến Hứa Di nhận phải trừng phạt đó, thật đúng là không bằng một phần mười đau lòng. "Được, ta đây liền tiếp tục đâm ngươi vì hại Hứa Di, hại nàng ôm nỗi hận mà chết, đây là tội thứ hai!" "Phốc!" "Ưm..." Lại là một kiếm, trực tiếp đâm vào ngực trái của Tiêu Hạo Thiên. "Thân là sinh phụ, lại khiến đôi nữ nhi và nhi tử của ngươi phát sinh chuyện loạn luân, đây là tội thứ ba! Ba tội trạng bậc này, đủ có thể để ngươi chết không có chỗ chôn!" Nói xong, lại là một kiếm đột nhiên đâm tới. Liên tục ba lần kiếm đột nhiên đâm vào rút ra, thân thể Tiêu Hạo Thiên sớm đã máu chảy thành sông. Nhưng cánh môi trở nên trắng bệch này vẫn thấp giọng nỉ non như trước - - "Di nhi, ta có lỗi với nàng, có lỗi với nàng! Là ta hại nàng!" Cùng với âm cuối xuống thấp, thân mình Tiêu Hạo Thiên rốt cục bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, trực tiếp ngã xuống. Thấy Tiêu Hạo Thiên hấp hối bổ nhào ngã xuống đất, máu tươi đỏ sẫm bắn tung tóe đầy trên đất. Không hiểu sao, lòng Liêu Chiêm Hạo như đao cắt, trong lòng ngũ vị tạp trần, tư vị nói không nên lời. Liêu Chiêm Hạo cứ như vậy, thân mình cứng ngắc nhìn Tiêu Hạo Thiên ngã trên mặt đất, từng màn chuyện cũ kia lại lần nữa hiện lên trong đầu! Thật lâu sau, Liêu Chiêm Hạo mới phản ứng kịp, tiếp đó bỏ lại thanh kiếm trong tay, bước chân lảo đảo vội vàng ra khỏi Thiên Điện. - - phân cách tuyến - - Thái y viện bên kia, trải qua y thuật tinh thông của Lộ Lệ trị liệu, không bao lâu sau, Lệ Ảnh Yên liền tỉnh lại. Đầu óc nàng phình to, hơi giương mắt liền thấy Diên nhi ở cạnh mình, chống đầu đang ngủ. Đã mê man ba canh giờ, đang lúc Lệ Ảnh Yên đỡ đầu tỉnh táo lại, đột nhiên giật mình. Vừa rồi hình như Tiêu Dung Diệp đâm kéo xuống ngực, vậy hiện tại hắn có sao không? Hay là nói, đã đi? Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên vội vàng xuống giường sạp, không quan tâm ra khỏi phòng. Vừa ra phòng ngoài, liền thấy Lộ Lệ ở nơi đó canh giữ Tiêu Dung Diệp sắc mặt tái nhợt. Nhìn băng gạc bao vây ngực trái, Lệ Ảnh Yên hoảng sợ tiến lên. Nâng tay, xoa mi tâm nhíu chặt, chậm rãi vuốt phẳng cho hắn. "Nam cặn bã đáng chết, vốn cho là chàng chỉ cặn bã mà thôi, không nghĩ tới còn ngốc như vậy! Vì sao muốn dùng kéo đâm bản thân chứ? Đây hết thảy đều không phải lỗi của chàng?" - - - - - - - -