Theo lời Lăng Tuấn, Lăng Kì Huyên lại ở nhà nghĩ dưỡng thêm một tháng. Trong một tháng này Lăng Kì Huyên ngoại trừ ăn rồi ngủ thì hay thảo luận phim ảnh, tiểu thuyết tình yêu với Lăng Vân, bây giời cố mới biết Lăng Vân là một trạch nữ hơn nữa còn nghiện tiểu thuyết tình cảm bất kể thể loại gì từ ngôn tình đến bách hợp, đam mỹ ... vân vân và mây mây, nhàm chán đến cực điểm.
"Huyên Huyên à, chị cảm thấy bộ truyện này hay không? Cái nhân vật nữ này sao lại giống Lâm Tịch Tuyết thế, em không thích chút nào. Sao cô ta lại tham thế yêu một lần nhiều người như thế cô ta không mệt sao. Còn nữa còn nữa cái bọn nam nhân này mắt mù hết rồi à đi yêu cô gái thăm lam như vậy, đúng là hào quang nhân vật chính mà". Lăng Vân vừa ăn bánh vừa thao thao bất tuyệt. Một tháng này cô bé cảm thấy rất vui, chị gái sau khi nằm viện tỉnh lại thay đổi rất nhiều, rất quan tâm cô bé, còn đùa giỡn, không lạnh nhạt ác cảm với cô bé như trước lại còn hòa thuận vui vẻ với anh hai không cãi nhau nữa. Tóm lại bây giờ cô bé cực kì hạnh phúc, lại một lần nữa cảm nhận được hơi ấm gia đình.
"...". Lăng Kì Huyên từ chối cho ý kiến.
"Chị?". Không thấy Lăng Kì Huyên đáp lời Lăng Vân nghi hoặc.
"Tiểu Vân à, tình yêu thì làm sao phân biệt đúng sai. Họ chấp nhận như vậy đơn giản vì họ yêu". Lăng Kì Huyên từ tốn đáp, kì thật cô cũng không hiểu yêu là cái cảm giác gì, cô chưa từng yêu có lẽ trên thế giới này cũng không ai có thể làm cho cô yêu.
"Chị, yêu nhau không phải một đời một kiếp một đôi sao? Nhiều người như vậy còn gọi là tình yêu ư. Nếu chị là một trong những người đàn ông đó chị sẽ làm gì". Lăng Vân nghi hoặc hỏi.
"Chị không biết, nhưng nếu chị là một trong số những người đàn ông đó chị thà buôn tay còn hơn phải chia sẽ người yêu của mình cho người khác. Là bọn họ lụy tình, không có bản lĩnh giữ chặt người yêu để người đó toàn tâm toàn ý với mình".
Hai người lại tiếp tục bình luận sôi nổi về tiểu thuyết, phim tình cảm mà không biết Lăng Tuấn đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của hai người. Lăng Tuấn định gọi hai đứa em gái của mình xuống ăn khuya không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại đó của hai người. Có phải giống như lời Lăng Kì Huyên nói, là anh không có bản lĩnh giữ chặt tiểu Tuyết để em ấy toàn tâm toàn ý với mình hay là Lăng Kì Huyên đang nói chính mình không có bản lĩnh giữ chặt Nam Cung Hạo Thừa. Lăng Tuấn siếc chặt nắm tay, miệng nở một nụ cười tự giễu trở về phòng.
Sáng hôm sau, Lăng Tuấn gọi Lăng Kì Huyên đến thư phòng. Cô không biết Lăng Tuấn gọi mình đến thư phòng để làm gì, thầm nghĩ chắc không phải việc gì xấu liền đi. Lăng Tuấn ngôi trên sofa hai chân gác lên bàn khuôn mặt âm trầm không biểu cảm như một vị vương tử nhìn chằm chằm Lăng Kì Huyên. Lăng Kì Huyên bị nhìn đến không được tự nhiên, nhưng cũng không chịu yếu thế mở to mắt nhìn chằm chằm lại Lăng Tuấn. Lăng Tuấn buồn cười bởi hành động của Lăng Kì Huyên, hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy một lúc. Lăng Tuấn đành mở miệng trước.
"Tối qua anh nghe được cuộc đối thoại của em và Lăng Vân"
"...".
"Em vẫn còn yêu Nam Cung Hạo Thừa?". Lăng Tuấn trầm giọng hỏi nhưng ngữ khí lại là chắc chắn. Anh nghĩ Lăng Kì Huyên vẫn còn yêu Hàn Hạo Thừa nên tối qua cô mới nói những lời đó. Lăng Kì Huyên đang tiêu hóa cái tên mới thốt ra từ miệng Lăng Tuấn. Nam Cung Hạo Thần là người đứng đầu Nam cung thế gia, nam chủ cuối cùng của Lâm Tịch Tuyết. Có thể nói hắn nổi trội nhất trong các nam chủ về ngoại hình lần thế lực. Nam Cung Hạo Thừa cả hắc đạo và bạch đạo đều có. "Lăng Kì Huyên" bị trúng tiếng sét ái tình của hắn, yêu đến bất chấp, điên cuồng làm ra những việc ngu xuẩn.
"Không, sớm đã không còn cảm giác". Lăng Kì Huyên thản nhiên nói như thế không hề liên quan đến mình.
"...". Lăng Tuấn nghi hoặc nhìn Lăng Kì Huyên. Không phải lúc trruocws bất chấp mọi thứ đòi sống đòi chết muốn gả cho Nam Cung Hạo Thần sao. Bây giờ lại thản nhiên nói không còn cảm giác. Anh quả thật là không hiểu đứa em gái này của mình.
"Từ một người xa lạ lại trở thành người quen rồi người yêu rồi chia tay cuối cùng lại trở thành người lạ. Em và Nam Cung Hạo Thần chưa từng là người yêu nói gì đến chia tay, cùng lắm em với anh ta coi như quen biết nhưng bây giờ đối với em mà nói anh ta đã là quá khứ trở thành người xa lạ. Sau khi tỉnh lại em đã ngộ ra rất nhiều. Vì sao em phải vì một người đàn ông không yêu mình làm những việc ngu xuẩn. Từ giờ em sẽ sống cho mình, cho tương lai. Anh không phải gọi em đến đây chỉ để nói mấy vệc này chứ". Lăng Kì Huyên mỉm cười nói.
"Đương nhiên không chỉ có vậy. Không phải lúc trước em nói muốn đi làm sao, mai đến bệnh viện Hạnh Phúc đi. Ở đó sẽ có người hướng dẫn cho em". Lăng Tuấn nhếch môi, có thể em gái của anh thật sự thay đổi. Một tháng này để Lăng Kì Huyên ở nhà một là để cô dưỡng bệnh, hai là để quan sát xem cô có thật sự thay đổi. Trong một tháng quan sát này anh lại phát hiện ra rất nhiều điều thú vị ở cô em gái này mà trước đây không biết. Tỷ như cô biết võ không biết đã học lúc nào, ở đâu, tỷ như cô rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thích trêu trọc mấy cô giúp việc. Lại tỷ như miệng lưỡi cô sắt bén hơn xưa, vui vẻ hơn xưa. Hy vọng cô em gái này không làm anh thất vọng.
Truyện khác cùng thể loại
400 chương
21 chương
17 chương
118 chương
92 chương
111 chương