Nốt Ruồi Bên Má
Chương 27
Hai người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau: “Có phải bọn họ…đang làm không?”
“Làm sao bây giờ?” Một trong hai người hoảng hốt, “Nếu như Lão phu nhân biết được….”
Người còn lại bảo bà nói nhỏ thôi, bà ta dựng thẳng lỗ tai áp vào tường nghe ngóng bên trong. Trong phòng yên ắng, tiếng khóc thút thít nhỏ dần, có tiếng thì thầm, hình như cậu Cả đang thở hổn hển dỗ dành người ta.
“Tôi nói này, hình như có gì đó không đúng,” một người túm tay áo người kia, “Mợ Cả không phải đã bị cả đám thổ phỉ thay nhau chà đạp sao, sao có thể như…” bà ta hoài nghi nói thầm, “…lần đầu phá thân?”
“Làm sao có thể là lần đầu được, mợ Cả lên núi mười mấy ngày rồi, đã sớm bị đám thổ phỉ kia làm hư rồi!”
“Ban nãy không phải là kêu đau sao,” người kia lại nói, “Nghe giống như vẫn không biết cái gì cả…”
Lúc này tiếng ván giường lại vang lên, kẽo kẹt rất mạnh, mợ Cả lại nghẹn ngào khóc lóc, đáng thương kêu đau, vừa kêu vừa lấy nắm tay đấm vào vai cậu Cả.
“Bà nghe xem” hai bà thím lại che miệng, cười hi hi nghe góc tường người khác, “Đánh rồi!” Hai người họ ra vẻ là người từng trải, “Đây chắc là bị làm đau rồi, ôi chao, cậu Cả xấu tính quá, càng là lần đầu thì càng xuống tay tàn ác!”
Hứa Trùy Nhi cũng biết cậu Cả xấu tính, lấy đồ vật to lớn đâm vào chỗ đó của cậu, đâm tới đâm lui, đâm tới nỗi cậu không thể duỗi thẳng đầu ngón chân, khóc hu hu: “Đừng đâm em nữa….em biết sai rồi, Lão Đại…tha cho em đi!”
Cậu Cả nhìn thấy Hứa Trùy Nhi bị đau, trong lòng muốn tha cho cậu, nhưng phía dưới lại không chịu tha, không những buông tha mà còn vô cùng có tinh thần làm những chuyện xấu. Anh cầm lấy tiểu kê kê của cậu, hôn hôn nốt ruồi bên má cậu: “Xoa xoa cái này, xoa rồi sẽ không đau nữa…”
Hai bà thím bên ngoài nghe thấy, nín cười, nhịn không được mắng chửi cậu Cả: “Những gã đàn ông xấu xa, cởi quần rồi thì không nói nổi một lời nói thật.”
Hai người nghe một lúc, mới nhớ ra phải gọi Lão phu nhân. Lúc này tiếng khóc của Hứa Trùy Nhi trở nên khác hơn, mới đầu là tủi thân, oan ức, như bị ai bắt nạt, hiện tại là tiếng rên khe khẽ, tiếng khóc nỉ non, khóc nhiều như thế, giọng cậu vừa khô vừa khàn, làm cho người ta thương tiếc.
“Nha đầu!” Cậu Cả làm đến nỗi khung giường muốn rời ra rồi, nắm chặt lấy eo Hứa Trùy Nhi kêu lên không dứt. Muốn cậu đáp lại một tiếng, cũng không biết là do giận dỗi hay là thẹn thùng, Hứa Trùy Nhi cắng chặt ngón tay không đáp lời. Anh bị cậu làm cho nóng nảy, cong ưng ômg chặt lấy cậu, liều mạng đâm chọc cậu. Khuôn mặt Hứa Trùy Nhi sưng đỏ, toát mồ hôi, run rẩy mãnh liệt, mê man gọi người mẹ ruột đã qua đời lâu rồi của cậu: “Mẹ…con bị người ta ức hiếp, mẹ!”
Đúng lúc Lão phu nhân hoang mang rối loạn đi tới, vừa đi vào sân, chợt nghe thấy Hứa Trùy Nhi kêu, âm thanh non nớt, đáng thương như vậy. Lúc này bà cũng chẳng quan tâm đứa con dâu này còn nguyên vẹn hay đã bị phá thân nữa, khuôn mặt già nua nhăn lại, chạy đến khung cửa số gọi vào: “Đức Vĩnh…” bà hạ thấp giọng, “Vợ của con nhỏ như thế, nhẹ nhàng thôi!”
Hứa Trùy Nhi ở trên giường nghe thấy, bị dọa sợ rồi, vội vàng cầm lấy cánh tay cậu Cả cầu khẩn: “Em không muốn cho mẹ nge thấy, Lão Đại, em không muốn…”
Ngụy Lão Đại nhanh chóng kêu lên: “Mẹ, người đi về đi!”
Lão phu nhân không muốn đi, ôm chân lo lắng, trước khi đến hạ nhân nói với bà, Hứa Trùy Nhi kêu xấu hổ, kêu đau, giống như cô gái mới lần đầu làm chuyện đó. Bà không tin, phải tận mắt nhìn thấy mới tin được, nhưng đợi mãi đến nửa đêm, nhóm hạ nhân đều không đợi được nữa rồi, con trai bà vẫn ở trong phòng chưa chịu đi ra.
Sáng sớm hôm sau gà vừa gáy, mấy bà thím đã đến xem, cửa phòng chưa mở. Đợi đến khi mặt trời ló ra chim khách kêu rồi lại tới xem lần nữa, cửa phòng vẫn chưa mở. Đến tận khi mặt trời lên cao tới giờ cơm trưa rồi, cửa phòng mới “cạch” mở ra.
Mấy bà thím vào phòng, nhìn thấy cậu Cả mặc quần áo đứng ở giữa phòng, ôm một bọc chăn, ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, bảo bọn họ đi dọn dẹp giường. Bọn họ nhìn lên trên giường nhưng không thấy người nằm đó mới nhận ra người đang ở trong chăn cậu Cả ôm.
Đệm giường lộn xộn, đầy những thứ ô uế, quả thật không thể nhìn, ở giữa có một vết máu, không tính là bé, rất dễ dàng nhận thấy. Hai người liếc nhìn nhau, mím môi cười trộm, nhanh chóng dọn dẹp.
Khăn trải giường mới được thay, khăn cũ xếp thành đống mang đi. Cửa phòng được bên ngoài đóng lại, cậu Cả đặt Hứa Trùy Nhi nằm xuống giường, cậu bị bọc thành đống không chịu nhúc nhích, anh ngồi xuống cạnh cậu, tò mò vạch chăn nhìn vào bên trong, nhưng bên trong túm quá chặt, chỉ nghe thấy một giọng nói nho nhỏ: “Không biết xấu hổ..”
Cậu Cả nhíu mày, nở nụ cười, nhưng lại giả vờ như không vui nói: “Em nói tôi à?”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
66 chương
112 chương
7 chương
67 chương
59 chương