Nốt chu sa của thể tử gia

Chương 18 : Nốt chu sa của thể tử gia

Lưu Vô Vấn để tay lên bả vai Lữ Yên Hàn, ánh mắt cũng nhìn về bóng lưng thướt tha vừa rời đi, cà lơ phất phơ nói: “Lữ huynh đây là khó rời mắt khỏi giai nhân trong lòng nha.”   Lữ Yên Hàn không trả lời, sải bước đi về bên trái điện, nhưng không phủ nhận tức là ngầm đồng ý.   Lưu Vô Vấn lắc đầu, mỉm cười, nội tâm cảm thán: Không nghĩ tới cây vạn tuế hai mươi năm không nở hoa thế nhưng còn có một ngày thích người khác, thật đúng là kỳ lạ. Đến tột cùng là đã thích từ trước hay sau khi quay về kinh thành mới thích đây?   Đương nhiên, hắn ta vì thế mà hào hứng, hắn ta còn tưởng Lữ Yên Hàn sẽ giống như hắn ta, cô độc suốt quãng đời còn lại.   Bỗng nhiên một nỗi buồn xẹt qua mắt Lưu Vô Vấn, sau đó hắn ta lắc đầu một cái, khôi phục lại dáng vẻ phong tình vạn chủng, đuổi theo: “Lữ huynh không nói cũng được, vì hiện nay ta vô dụng nên không muốn nói với ta đúng không, ta nghe nói cách đây mấy ngày ngươi đưa quà tới phủ công chúa, chúng ta quen nhau lâu rồi mà không thấy ngươi tặng gì cho ra, đúng là xấu tính.”   Lữ Yên Hàn cũng biết nếu Lưu Vô Vấn không nghe được câu trả lời chắc chắn sẽ không bỏ qua, vội vàng dùng lời chặn miệng hắn ta. “Lễ đã chuẩn bị xong, rượu Giang Xuân đang ở phủ của ta.”   Mắt Lưu Vô Vấn sáng lên, hắn ta háo hức chờ đợi được nếm thử vị rượu, nói nhỏ: “Ta nghe nói chỉ cần uống một chén rượu Giang Xuân là có thể giải sầu. Uống hai chén sẽ có thể ngâm thơ, uống ba chén… chậc chậc chậc… ngả xuống giường đi vào giấc mộng rồi, không thể ngờ được ngươi vậy mà có thể làm ra.”   “Ừ.”   Lữ Yên Hàn từ trước tới nay rất ít nói, Lưu Vô Vấn cũng không để tâm, nghĩ một lát lại nói thêm: “Hay là tối nay ta vào phủ ngươi uống hai chén? Chúng ta…”   Vốn tưởng rằng Lữ Yên Hàn nhất định sẽ lập tức đồng ý, lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng lại lắc đầu, đáy mắt còn có chút ấm áp: "Ta còn có việc.”   Lưu Vô Vấn nhảy dựng lên đấm ngực, rượu tốt như vậy mà không thể nếm ngay!   “Ngươi còn có việc gì! Sau khi ngươi hồi kinh nhàn tản có phải làm gì đâu!” Nhưng sau đó hắn ta lại hoài nghi vuốt cằm: "Ngươi sẽ không… A ~ ta hiểu ta hiểu.” Rồi hắn ta lại nhìn Lữ Yên Hàn một cái. Nhất định là hắn đang muốn hẹn hò cùng công chúa! Không hổ là huynh đệ của Lưu Vô Vấn ta, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, không tồi không tồi.   Lữ Yên Hàn không biết Lưu Vô Vấn biết cái gì, nhưng hôm nay sau yến hội quả thực hắn không có thời gian. Dù sao… khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy công chúa.   Sau khi mọi người đã đến đông đủ, yến tiệc bắt đầu.   Trong bữa tiệc linh đình đương nhiên không thể thiếu những lời tán thưởng của quan thần triều đình dành cho thái tử, thánh thượng ngồi ở trên nhìn cảnh tượng vui vẻ ở dưới cũng rất hài lòng.   Chỉ cần thái tử làm tốt, đến khi ông thoái vị, ngôi vị hoàng đế nhất định sẽ truyền lại cho thái tử.   Khai tiệc là lúc toàn đường yên tĩnh, chỉ có Lý Thái An ở trên nói, quần thần bên dưới cũng rất tán thưởng thái tử, sau đó thái giám cũng mở miệng: “Lần này thái tử trị thủy, thông mà không chặn, không chỉ thế còn bắt được những tên tham quan khiến bá tánh khen ngợi, đặc biệt ban tám trăm tấm lụa, ba con hắc mã, một bộ chén sứ…”   Thần tử bên dưới nghe thấy những đồ vật được ban thưởng cũng biết lần này thánh thượng rất vui.   Lý Thái An ở dưới đứng dậy cung kính cúi đầu lãnh chỉ, lời nói đều là phong thái của hoàng gia.   Mà bên phía nữ tử cũng cực kỳ náo nhiệt, Hoàng hậu và phi tần ngồi ở trên, còn tôn thất quý tộc thì ngồi ở dưới, cùng nếm thử những món ngon, thưởng thức vũ khúc.   Tạ quý phi ngồi bên cạnh Hoàng hậu, dáng vẻ đơn thuần, cười nhìn về phía những vũ nữ bên dưới, còn vừa cười vừa nói với Hoàng hậu cao hơn mình một bậc, nói những nữ tử bên dưới thật đáng yêu, trẻ tuổi đúng là tốt thật, cứ như chỉ là lơ đãng nói ra vậy.   Hồ Cẩm Tâm khẽ nhướng mày, nghe Tạ quý phi rõ ràng đang chế giễu vẻ ngoài già nua xuống sắc của bà, mặt vẫn không đổi sắc, chỉ cảm thấy nàng ta đang gây sự, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tiến bộ thêm chút nào, chỉ ỷ lại vào sự sủng ái của thánh thượng mà ở trong cung không chút kiêng dè gì.   “Hay là để ngày khác ta đưa đào kép này tới điện của Tạ quý phi?” Hồ Cẩm Tâm uống một hớp rượu, lại dùng đũa gắp măng, chậm rãi nói.   “Ngươi!”   Tạ quý phi không nói chuyện nữa, nhưng đáy mắt lại lộ ra tia gian xảo, nhưng chỉ khi cúi đầu mới nhìn thấy rõ một chút, cho nên vẫn chưa có ai phát hiện ra. Nàng ta nhếch môi, chỉ cảm thấy Hoàng hậu thật là ngu ngốc, mình đã giả bộ ngu trước mặt bà lâu như vậy mà bà vẫn không phát hiện ra, nhưng mà cũng tốt, như vậy nàng ta càng dễ hành sự hơn, sau đó lại nghĩ đến, nếu bà phát hiện những việc làm của mình, có phải sẽ càng vui hơn không?   Có lẽ vậy, dù sao nàng ta cũng chẳng sợ Hoàng hậu đến trước mặt Lý Thái An cáo trạng mình, Lý Thái An cũng sẽ không tin. Hồ Cẩm Tâm, bà có chút đáng thương đó.   Nhưng mà, bà đáng bị như vậy! Mấy người đều đáng bị như vậy!   Lý Kỳ Thù đi lên thỉnh an hồ cẩm tâm sau đó ngồi vào vị trí, tình cờ lại ngồi đối diện với Tạ quý phi, tuy rằng Lý Kỳ Thù không vui, nhưng cùng chỉ có thể giấu trong lòng, dù sao vẫn phải giữ lễ nghi.   Yến hội chưa kết thúc, Lý Kỳ Thù đột nhiên cảm giác bụng hơi khó chịu, lại là cảm giác quen thuộc này, trong lòng có chút hối hận, gần đây đầu óc cứ nghĩ đông nghĩ tây, quên luôn cả kỳ nguyệt sự của mình, hiện tại lại đang trong cung, yến hội còn đang tiến hành. Nếu như bây giờ bị xấu mặt ở đây thì phải làm sao, nghĩ đến hôm nay xiêm y của mình còn thêu hoa lan trắng, trên trán không khỏi toát chút mồ hôi.   Nàng hít một hơi thật sâu, nói với cung nữ nàng ra ngoài một lát, chút nữa sẽ quay lại.   Sau đó nàng gọi tỳ nữ Mai Lan vào, may mà nàng ấy còn nhớ chuyện hằng ngày của nàng, lần này tiến cung cũng mang theo món đồ kia, Lý Kỳ Thù lúc này cũng yên lòng.   Phượng Dương các cách đây không xa, lại là nơi ở cũ của nàng, bởi vậy nàng để Mai Lan làm bạn đi đến đó.   Tuy đã lâu không ở đây, nhưng ngày nào cũng có người quét tước, Lý Kỳ Thù nhìn đại điện không nhiễm một hạt bụi, tráng lệ huy hoàng, cảm thấy mọi thứ như mới ngày hôm qua, mình vẫn là một tiểu cô nương chưa từng nhìn thấy tội ác, ở nơi này không kiêng nể gì lôi kéo phụ mẫu chơi đùa với nàng. Chỉ là, không phải, tất cả đều đã không còn nữa.   “Công chúa? Công chúa?” Mai Lan thấy Lý Kỳ Thù đứng yên, ở bên cạnh gọi.   Lúc này Lý Kỳ Thù mới phục hồi tinh thần lại, gợn sóng trong mắt mới bình tĩnh lại, quay trở về hiện thực: "Đi đến phòng ta ở lúc trước thôi.”   “Vâng, công chúa.”   Đột nhiên Lý Kỳ Thù như nghe thấy tiếng động gì đó, nàng ngẩn người, cảm thấy đại điện vô cùng trống trải.   “Mai Lan, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”   Mai Lan đứng lại, cẩn thận lắng nghe: “Không có, công chúa, người có nghe lầm hay không?” Bình thường Lý Kỳ Thù rất hay gặp ác mộng, nói mình nghe thấy tiếng gì đó, vì vậy Mai Lan còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của nàng.   Lý Kỳ Thù cau mày, nàng cảm thấy mình không nghe lầm, vừa nãy nàng nghe thấy tiếng gõ có quy luật.   Lý Kỳ Thù nhìn thảm cỏ xanh mướt dưới chân, những cây mây leo lan lên bức tường đỏ và những cây leo đung đưa trên mặt đất, nàng nhặt một hòn đá lên, gõ vào một hòn đá khác, gõ xong nàng lại nghe thấy tiếng động kia: “Cạch cạch – cạch cạch cạch -”   “Công chúa! Thật sự có tiếng động!” Mai Lan ngồi chồm hổm một bên, nghe thấy tiếng động giống như tiếng đập vào đá phát ra sau khi công chúa dừng gõ, không khỏi kêu lên.   Hơn nữa, không phải tiếng vang.   Lý Kỳ Thù cẩn thận lắng nghe, âm thanh này truyền từ dưới đất lên. Nàng cau mày, nàng đã ở đây từ nhỏ, cũng không biết nơi này có mật đạo. Nhưng âm thanh vừa rồi phát ra rõ ràng là do người gõ, động vật không thể thông minh như vậy.   Vì vậy, nàng tìm kiếm một chút, đột nhiên nhìn thấy một ngọn núi giả dựa vào góc tường trong sân.   Vật này hơi lạ, nó không có khi nàng ở đây. Cho dù có tu sửa cũng không thể vô duyên vô cớ đặt thêm một tảng đá được, dù sao tảng đá này cũng chướng mắt, khó coi.   Núi giả không hoàn toàn dựa vào tường, phía sau vẫn còn một khe hở đủ cho một người đi vào. Lý Kỳ Thù đi lên trước xem xét, dường như chạm phải cái gì, cả người nàng bị ngã vào trong. Đến khi bò dậy, nàng chỉ nhìn thấy một cái hành lang dài tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng phát ra từ bên trong, khiến nàng rùng mình, đây là chỗ nào? Tại sao trong viện của mình còn có nơi như thế này?   Bên ngoài Mai Lan chỉ nhìn thấy Lý Kỳ Thù đột nhiên mất tích, nhưng khi xem lại thì thấy mặt đất vẫn bằng phẳng, không có nơi nào có thể đi vào được. Nàng ấy tìm kiếm thật lâu, đều không phát hiện chốt mở.   “Công chúa! Công chúa! Người có nghe thấy không!” Nàng hướng về nơi công chúa vừa ngã vào, muốn nghe được tiếng trả lời.   Lý Kỳ Thù mơ hồ nghe thấy âm thanh, biết chắc chắn Mai Lan sẽ lo lắng, vốn định bò lên trên, lại không nhìn thấy cửa đâu, bốn phía chỉ có một tấm ván gỗ có độ dốc rất lớn, không phải cao thủ rất khó trèo lên. Nàng đành từ bỏ ý định, hét về phía cửa động đã đóng: “Mai Lan, ta không sao! Ngươi đi tìm người tới đây, ta ở đây đợi ngươi!”   Lúc này Mai Lan mới bình tĩnh lại, đứng dậy còn chưa phủi hết bụi bẩn trên váy liền chạy ra khỏi Phượng Dương các tìm cứu viện.   Lý Kỳ Thù ngã ngồi trên mặt đất, cổ chân, eo đều có chút đau, nghĩ có thể là do vừa này ngã bị đụng vào, bây giờ có lẽ bị tím lên rồi.   Nhìn trước mặt tối đen, Lý Kỳ Thù thậm chí còn không biết nên để tay ở đâu, thân thể co lại, quần áo trên người dính đầy bùn đất. Nàng ôm đầu gối, khóe mắt không tự chủ được dâng lên giọt nước trong suốt.   Bỗng nhiên nàng lại nghe thấy âm thanh kia.   “Cạch cạch – cạch cạch cạch -” So với lúc nãy, hình như có chút yếu hơn.   Lý Kỳ Thù lau nước mắt, hơi ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng nhàn nhạt phía trước, nơi đó có gì?   Hai bên lối đi có treo đèn giống như đang mời gọi Lý Kỳ Thù đi vào bên trong vậy.   Nàng đột nhiên nghĩ tới vừa nãy mình có mang theo mồi lửa, Lý Kỳ Thù sờ vào trong ống tay áo, an tâm chớp mắt, khá tốt, vẫn còn.   Sau đó nàng vịn tay vào tường cố đứng dậy, lấy một ngọn đèn nhỏ xuống, sau khi châm đèn, nàng đi về phía trước.   Nhỡ đâu bên trong thật sự có người thì sao?   Nhớ tới trong cung có nhiều chuyện mà người khác không thấy được, lú kỳ xu vuốt ngực, nhỏ giọng tự nói với mình: “Không sao đâu, lát nữa sẽ có người tới.”   Một tay nàng giữ chặt góc váy, một tay kia cầm đen.   Sau đó, nàng tự kiềm chế nỗi sợ hãi, đi sâu vào bên trong, nghĩ tới nếu như bên trong có người thì là ai chứ? Mình sẽ cứu hắn ra sao?   Mà ở bên kia, Mai Lan còn chưa đến trước mặt Hoàng hậu, đã bị một nam tử mặt lạnh mặc áo gấm cản đường.