Tình Cờ

Chương 1

Tiếng chuông nhà thờ, trầm buồn mà vang vọng, vọng đến trái tim của một cô gái gần đó, trong hôn lễ linh thiêng đang được tiến hành. Chính giữa nhà thờ là một cặp cô dâu chú rể đang nói lời hẹn ước, cô dâu sắc mặt ôn nhu mỉm cười. Chú rể cao lớn phong độ, hôn nhẹ lên 2 má cô dâu, vẻ mặt sủng ái, cảnh tượng này thật hạnh phúc, thật làm nhiều người mơ ước. Có điều cô là người duy nhất trong lễ đường cô đơn tịch mịch, thầm lặng thương tâm đau lòng. Cô có thể không đau lòng không, người cô yêu kết hôn, mà cô dâu lại không phải là cô. Anh không phải nói thích em sao, không phải nói muốn chung sống với em sao, vì sao sau đêm thổ lộ, anh lại đi ôm người phụ nữ khác vào trong lòng. Anh nói thích em là lừa gạt, là đùa cợt hoặc diễn kịch, nhưng trái tim em yêu anh làm sao có thể thu hồi đây. Đôi mắt cô gái xinh đẹp long lanh, lệ trong suốt theo tiếng nhạc hôn lễ từ từ rớt xuống, còn có thời khắc nào đau lòng như lúc này không? Thật khó quên những ngày ở bên anh ta, khó quên từng ánh mắt của anh ta, khó quên cảm giác anh ta ôm cô, càng khó quên nụ hôn anh ta trao cô, đó là nụ hôn đầu tiên của cô, từ nay cô sẽ giữ kín nó. Động tác nhỏ bé ấy đã làm cô tưởng rằng anh ta yêu cô, để ý cô, có lẽ hết thảy đều là cô tự mình đa tình, hôn lễ này đã phá tan mộng đẹp của cô. Cô lặng lẽ rời khỏi nơi làm cô khó thở này, nơi này không thuộc về cô, hạnh phúc này cũng không thuộc về cô. Đi vô định trên đường, tâm vẫn cô độc như trước, tịch mịch, không biết phải làm cách nào để tâm không đau nữa, không phải tuyệt vọng nữa. ” Cho tôi rượu.” Bước chân lạc lõng của cô vô tình bước vào một quán bar tên Lam Nguyệt, thất hồn lạc phách, cô thẫn thờ ngồi ở đó. Người pha rượu liếc nhìn cô gái vô hồn này, chỉ thản nhiên hỏi: “Cô uống loại gì ạ.” Cô gái hai mắt đờ đẫn, máy móc nói:” Rượu mạnh nhất, rượu có thể khiến đàn bà quên đi đau khổ.” Người pha rượu động tác mau lẹ, trong chốc lát đã pha chế xong một ly rượu, “Rượu này gọi là rượu quên sầu.” Quên sầu, uống xong có thể quên những chuyện không vui, quên hết nỗi thống khổ này đi ư, cô gái xinh đẹp trên mặt còn mang theo nước mắt, tay nâng ly rượu lên, một hơi uống hết. “Tiểu thư, rượu này mạnh lắm, cô uống từ từ thôi.” Người pha rượu nhịn không được mở miệng khuyên can. ” Ly nữa!” Cô gái buông ly rượu, tựa hồ như rượu với cô chỉ là nước lã vậy, chẳng lẽ tâm đau thì cảm giác cũng mất đi chăng? Người pha rượu không nói thêm gì nữa, tiếp tục pha rượu theo yêu cầu của khách. Uống xong vài ly rượu, cô gái dựa vào quầy bar thầm khóc đứng lên, không e dè gì khóc, muốn giải tỏa hết thống khổ trong lòng. Tiếng khóc thu hút sự chú ý của những người khách khác, nhiều ánh mắt sôi nổi dán vào cô, một cô gái độc thân đi vào quán bar, vốn đã thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là đàn ông. Một cô gái khóc lóc đương nhiên thu hút sự chú ý, một gã mặc đồ tây đi đến, đặt tay lên vai cô gái, cười nói:” Sao lại khóc đến đau lòng như vậy, có cần anh đến dỗ dành em không.” Cô gái ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đẫm lệ, xinh đẹp động lòng người, cô mím môi, hô: “Tránh ra…… Bỏ tay ra khỏi người tôi, đồ đàn ông xấu xa.” Gã đàn ông kia cũng không giận, ngược lại càng nói nhanh: “Cô bé tính tình bướng bỉnh, anh thích thế, để anh đưa em đi một chỗ rất vui vẻ nha.” Cô gái xinh đẹp vẻ mặt tức giận, đứng dậy, có chút lảo đảo nghiêng ngả ra sau: “Bảo anh tránh ra anh nghe có hiểu không đấy, vì sao tôi phải theo anh hả, anh có đồng ý cưới tôi không, có muốn chịu trách nhiệm về tôi không, hả? Đồ đàn ông xấu xa, định đi lừa gái hả, nhầm người rồi, tránh ra.” Gã đàn ông bóng bẩy kia không thể tưởng được cô gái ôn nhu yếu đuối trước mặt lại khó dụ dỗ đến vậy, định buông tha cho cô, có điều con mồi trước mặt quả thật rất mê người. Cái loại xinh đẹp này mang theo vẻ mị hoặc, trong mị hoặc lại có nét thanh nhã, ngay cả giọng nói cũng làm người ta xúc động. Gã đàn ông sao có thể dễ dàng bỏ qua được, nửa kéo nửa túm đem cô gái thất hồn lạc phách vì đau cũng vì say rượu kia ra ngoài quán bar. ” Buông tôi ra…… Anh buông tôi ra!” Đôi mắt cô gái dụ người, giọng nói động chúng nhân, làm cho phản kháng của cô cũng thiếu đi vài phần khí lực. Mà người chung tựa hồ cũng không quan tâm, thế nhưng không có ra tay giúp đỡ, nghĩ bụng cô gái này đã lẳng lơ lại còn giỏi diễn kịch. Cái tên đàn ông bóng bẩy kia không thèm để ý phản ứng của cô gái, ép cô ra khỏi quán bar. Ngay lúc đàn ông kia ép cô gái vào trong xe, cô gái liều mạng giãy dụa, không chịu vào. “Buông tôi ra, buông tôi ra!” Cô ý thức được nguy hiểm, bên ngoài người đã rất ít, trời đã tối rồi, không gian nhuốm màu vàng của ánh đèn làm cô có chút tỉnh táo. Gã đàn ông đã mất kiên nhẫn, lúc định dùng đến vũ lực, một chàng trai khôi ngô bước từ trên một chiếc xe hạng sang xuống, chàng trai một bên tay cầm bao thuốc, một bên tay cầm điếu thuốc hút một hơi sâu rồi vứt xuống đất, lấy chân di đi rồi sau đó ngẩng đầu: ” Bỏ tay ra!” “Mày là ai, có biết trước sau không?” Tay đàn ông bóng bẩy hung tợn quát chàng trai mới xuất hiện. Vẻ mặt chàng trai kia dưới ánh đèn thật mê người, hơn nữa đôi mắt kia giống một cơn lốc xoáy sâu hun hút , hai tay anh khoanh lại trước ngực, nói: “Cô ấy nói không muốn, ông còn làm quá tôi sẽ đưa ông đến đồn cảnh sát.” Cô gái mị nhãn như nước, ngây ngốc nhìn chàng trai kia, giãy dụa lung tung nói: “Đúng vậy, đồ đàn ông xấu xa, tôi đã nói không muốn rồi, buông tôi ra, bằng không tôi sẽ cho anh ăn cơm tù, cả đời ăn cơm tù.” Chàng trai anh tuấn kia nghe được nhíu mày lại, đã có chút không kiên nhẫn, gầm nhẹ nói:” Còn không mau cút đi.” Gã đàn ông bóng bẩy kia đẩy cô gái say rượu sang một bên, tiến về phía chàng trai phá đám chuyện tốt của hắn kia, nắm đấm cũng huơ huơ. Chàng trai anh tuấn chỉ cần trở một tay đã đánh ngã gã đàn ông không biết điều kia, hắn kêu đau oai oái, vội vội vàng vàng đứng lên, liên tục bước lùi ra sau về phía xe mình, mà chàng trai anh tuấn kia cũng bước đến gần. ” Hôm nay tha cho ông, đừng để tôi nhìn thấy ông lần nữa.” Gã đàn ông kia hoảng loạn cuống cuồng lên xe nổ máy rời đi. ” Haha…… Đồ quỷ nhát gan.” Cô gái lảo đà lảo đảo đứng lên, đến trước mặt chàng trai đã cứu cô,” Cám ơn anh…… Tôi mời anh uống rượu.” Anh ghét những cô gái say rượu, có điều không biết vì sao lại không ghét cô gái trước mặt này, chỉ cảm thấy giọng của cô thật mị hoặc, vẻ mặt xinh đẹp đau khổ kia dễ dàng khơi lên tiềm vọng của anh. ” Cô tên gì?.” Ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên, đôi mắt mê người như mang theo ma thuật chăm chú nhìn cô. Cô gái mặt đỏ bừng, cười cười nói,” Tôi…tôi là Hân Đồng, Đồng Đồng…….” Vốn là cười, nhưng lại mang theo điểm đau xót,” Anh ta thích gọi tôi là Đồng Đồng, phải…… Thích gọi tôi là Đồng Đồng.” Đôi mắt đen của chàng trai nhíu lại, không thích cô gái gọi tên của người đàn ông khác, anh không biết vì sao lại muốn xen vào chuyện của người khác giúp đỡ cô gái này, là bởi vì giọng nói nhu mị của cô, hay là vì nhan sắc của cô? ” Hạo Nam, đưa em về nhà được không, đầu em đau quá…đau quá.” Đôi mắt sâu thẳm của cô gái nhắm lại, ngã vào trong lòng anh. Hạo Nam? Là người trong mộng của cô, chàng trai có chút không thích, cô gái trong lòng anh say quá rồi. Cô gái ở trong lòng anh thổn thức,” Hạo Nam…… Không cần kết hôn…… Được không, cùng em ở bên nhau không tốt sao…… Không tốt sao …” Hai má cô gái cọ xát trong ngực anh , cánh tay dài của chàng trai ôm cô gái vào trong lòng, đi về hướng xe của mình. Hai người lên xe, cô gái dựa vào ghế ngồi, xe vừa mới khởi động, thân thể của cô đã không tự chủ được mà lả xuống, đầu cô đặt trên vai anh. “Nhà cô ở đâu?” Giọng nói trầm thấp mà hấp dẫn của chàng trai vang lên. Cô gái say rượu không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại còn dùng giọng nói mềm mại kia hát một bài hát. Cái lỗ tai của anh bị Hân Đồng đang say rượu kia làm nhiễu loạn, lái xe đi về phía biệt thự của mình, anh từ xưa đến này không phải là hạng chính nhân quân tử, cũng không là cái thiện lương nhân sĩ gì đó. Chiếc xe hạng sang đi vào trong khuôn viên một khu biệt thự thì dừng lại, chàng trai đỡ Hân Đồng vẫn còn đang hát từ trên xe xuống, đi về phía cửa biệt thự, Hân Đồng ở trong lòng anh vừa khóc lại vừa cười. Phải tốn chút sức lực chàng trai mới đem được Hân Đồng vào trong phòng ngủ, đặt cô nằm xuống chiếc giường rộng lớn mềm mại. Cô nằm ở đó, xinh đẹp vũ mị, như một đóa hoa màu xanh nở rộ diễm lệ, anh cũng không phải là quân tử, cũng không là người tốt đẹp gì, cô gái trước mắt này, dễ dàng khơi lên hứng thú của anh. Đôi mắt thâm trầm của anh có chút đăm chiêu, đôi chân thon dài hơi gập lại, quỳ gối trên giường, thân thể cao lớn vạm vỡ cũng thuận thế nằm ở bên người Hân Đồng, đưa tay ra vuốt vuốt tóc cô. Hân Đồng say rượu nhìn anh, đưa tay ra ôm lấy anh: “Hạo Nam, vì sao…… phải đối xử với em như vậy…… Là em không đủ đẹp sao, vì sao….” Tay chàng trai lướt trên mặt Hân Đồng, giọng nói âm trầm mà dụ dỗ,” Em thật sự rất đẹp.” Hân Đồng ánh mắt mê ly, đưa tay ôm lấy cổ chàng trai, miệng nói không rõ:” Hạo Nam, đừng bỏ em đi…. Đừng.” Cô nhầm anh thành người đàn ông khác, nghe cô gái trước mắt gọi tên người đàn ông khác, đáy mắt chàng trai lộ ra chút không vui. Đôi mắt anh giống như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật, nhìn Hân Đồng trước mắt dáng vẻ mị hoặc, ánh mắt mê ly , còn có chiếc váy hơi hơi xốc lên, tất cả những điều này đều làm dấy lên dục vọng của Lôi Dương. Anh trước kia không phải quân tử, hiện tại lại càng không phải, anh muốn cô gái này, anh thuộc kiểu người hành động, đã nghĩ là làm. Bàn tay nhỏ bé của cô gái mê man sờ soạng khiến cho anh không còn lí trí, dục vọng đã sớm mất đi kiềm chế, tay cởi quần áo của 2 người , chỉnh vị trí, tiến vào……. Chướng ngại vật kia cho anh biết, đây là lần đầu tiên của cô. Cơn đau làm cho cô nhíu mày lại, phát ra một tiếng kêu rên, cơn đau làm cho nước mắt cô không khỏi hạ xuống . Lôi Dương cúi người gắt gao ôm lấy Đồng Đồng, khẽ hôn lấy nước mắt của cô. Anh ở bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non nói:” Em là người phụ nữ của anh!” Đồng Đồng vũ mị mà thẹn thùng cười, cô nghe được, cô đã là người đàn bà của anh, ngay tại đêm cuồng loạn này. Cô đã trở thành người phụ nữ của Hạo Nam.