Nông Phụ
Chương 2
Cái gì? Việc hôn nhân? Đó không phải là kêu nàng lập gia đình? Hứa thảo mở to hai mắt không thể tin được nhìn cha mẹ của mình. Nàng bất quá mới mười bốn tuổi cho dù tính cả tuổi mụ, còn chưa đủ tuổi cập kê, cái này bảo nàng làm sao lập gia đình, bảo sao mà buổi sáng giờ ngọ đột nhiên chim Hỉ Thước lại kêu a.
Hứa Thảo khóc không ra nước mắt, bưng bát không trông mong đáng thương nhìn về phía nương, bên tai thì nghe phụ thân thở dài nói, “Đại nha đầu, người cũng đừng trách cha mẹ nhẫn tâm, nhà chúng ta thì nghèo, trước đó vài ngày Tiểu Sơn bị bệnh, hỏi Đại bá ngươi mượn mấy trăm văn tiền, nay Đại bá ngươi thúc giục chúng ta trả tiền, ta cùng nương ngươi cũng không có cái biện pháp nào. Tình hình thu hoạch mấy năm nay cũng không được tốt, nộp lên trên mất một nửa lương thực, còn thừa lại nuôi mấy miệng ăn nhà chúng ta cũng đều có chút khó khăn. Ta với nương ngươi tuy bình thường có đi làm công cho người ta chút việc này nọ, nhưng tiền công cũng không nhiều, toàn bộ đều dùng cho các loại chi phí trong nhà. Nhưng là, đại nha đầu, ngươi cứ yên tâm, cha mẹ cho ngươi tìm cái nam nhân cũng không tệ lắm, rất trung hậu và thành thật.”
Cả phòng chợt im lặng, Nhị nha và Tam nha tuy tuổi nhỏ, nhưng cũng là hiểu đại khái đang nói vấn đề gì, cụ thể thì không rõ lập gia đình là sao nhưng cũng biết sau đó đại tỷ sẽ không còn ở nhà các nàng nữa, muốn đi đến nhà người khác sống. Nghĩ đến đó, hai cái tiểu nha đầu hốc mắt đều có chút đỏ. Tiểu Sơn còn quá nhỏ, cái gì cũng đều không biết, đang ngồi ở trong lòng Lí thị vui vẻ uống canh cá.
Lí thị nhìn thấy Nhị nha, Tam nha mắt đều đỏ hồng, trừng mắt liếc các nàng một cái, nổi giận mắng: “Hai cái tiểu nha đầu đáng chết này, khóc cái gì mà khóc! Các ngươi đại tỷ phải lập gia đình, đây là việc vui, là chuyện tốt, không được khóc.”
Nhị nha, Tam nha nghe thấy vậy liền sợ hãi khẽ rụt lui thân mình, chứng tỏ bình thường Lí thị đánh chửi các nàng không ít.
Hứa Thảo nhìn xem một lượt, nàng hiểu rất rõ sự đối xử của nương với ba cái đệ đệ muội muội của mình, liền quay sang nói với Lí thị: “Nương, hai người đã giúp con tìm xong nhà để gả, con cũng không còn có thể nói thêm gì, chính là khi con gả đi rồi, người sau này hãy đối xử với Nhị nha và Tam nha tốt hơn một chút, đừng đánh chửi các nàng, có đồ ăn ngon cũng đừng cất giấu cho một mình Tiểu Sơn ăn nữa.”
Lí thị bị nàng nói thì xấu hổ mặt đỏ, tai hồng, đem Tiểu Sơn thả xuống dưới, muốn đứng lên đi nhéo Hứa Thảo lỗ tai. Hứa Thảo thông minh, ba bước biến thành hai chạy ra ngoài cửa, trong phòng liền vang lên tiếng Lí thị chửi bậy,
”Ngươi nha đầu lừa đảo chết tiệt kia còn dám trốn, gan to rồi có phải hay không? Lão nương ta làm như thế nào còn cần một nha đầu chết tiệt như ngươi dạy dỗ hay sao?”
“Được rồi, ngươi mau ngồi xuống đút cho Tiểu Sơn ăn đi, đừng đụng chút lại trút giận lên đại nha đầu. Đại nha đầu ngươi cũng đi vào đi, hôm nay chúng ta đem việc hôn nhân nói cho rõ ràng luôn, không quá mấy ngày Phương gia kia sẽ qua cầu hôn. Cái kia nam nhân cũng là chúng ta Chương Hà thôn, gọi là Dương Thần An, người cũng không tệ lắm, là một tay săn thú hảo bản sự.”
Dương Thần An? Hứa Thảo ngồi ở cửa đột ngột ngửa mặt lên hồi tưởng người gọi Dương
Thần An là nam nhân nào a, tên này ở Chương Hà thôn cũng được xem như là một cái tên tiêu chuẩn, nghe cũng rất êm tai. Nhưng mà nàng cố vắt nát
óc cũng chưa nghĩ ra trong thôn từ khi nào bỗng lòi ra một người nam nhân gọi là Dương Thần An. Nàng chớp chớp mắt nhìn Hứa Tự Thành hỏi:
“Cha, không biết là từ khi nào thôn chúng ta có thêm nam nhân gọi là Dương Thần An?”
Tốt xấu gì nàng cũng được coi là dân Chương Hà thôn. Trong thôn từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, thật đúng là không có một ai nàng không biết tên.
Hứa Tự Thành sắc mặt thoáng chút trở nên mất tự nhiên, hắn khẽ ho nhẹ một tiếng, lại liếc mắt nhìn Hứa Thảo một cái thật nhanh, nói:
“Là... chính là... Dương Lăng Tử...”
Cái gì? Hứa Thảo há to miệng ngây ngốc trừng mắt nhìn cha nàng. Dương Thần An chính là Dương Lăng Tử? Nàng như thế nào cũng không biết Dương Lăng Tử thế nhưng còn có một cái tục danh dễ nghe như thế, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn tướng mạo a.
Dương Lăng Tử là người Chương Hà thôn, năm nay đã hai mươi tuổi, trưởng thành bộ dáng cao to, dáng người khôi ngô. Hứa
Thảo mỗi lần nhìn thấy hắn, tên ngốc cao to này đều một bộ người ngây ngô. Hứa Thảo cũng có nói chuyện với hắn vài lần, nhưng không tài nào phân biệt rõ người này là thật khờ hay giả khờ.
Này gia đình
Dương gia tình huống cũng rất phức tạp, mẹ ruột của Dương Lăng Tử thời điểm sinh hắn vì khó sinh mà mất, khi hắn lên một tuổi, Dương lão cha liền cưới Trần thị. Trần Thị này mới bắt đầu đối với Dương Lăng Tử cũng coi như tốt, cho hắn đổi tên lại thành Dương Phú Quý. Nhưng từ khi Trần thị sinh đứa nhỏ của chính mình liền đối xử với Dương Lăng Tử tự nhiên không còn tốt như trước nữa.
Dương Lăng Tử này cũng từng cưới một nàng dâu, kết quả khi nàng dâu hắn sinh xong nữ nhi liền không chịu nổi bà bà mọi cách khó dễ liền chạy trốn.
Miệng nàng cứ mở ra lại đóng lại, muốn hỏi nhiều thêm chút gì lại phát hiện thật sự không cần thiết lắm, đối với Dương Lăng Tử mặc dù nàng không thực sự hiểu rõ, nhưng là nên biết toàn bộ thì đều biết. Nàng không phải để ý việc cha mẹ không hỏi bản thân ý tứ, chỉ là nàng rất rõ ràng trong nhà tình huống.
Như thế một cái gia đình nghèo khó, bình thường diện mạo, chờ mong giống như trong tiểu thuyết gặp danh môn quý tộc hay thiếu gia công tử nhà giàu, sau hắn đối với nàng nhất kiến chung tình các thể loại là không thể nào. Nàng cũng không phải kẻ ngốc, ảo tưởng những thứ quá xa vời thực tế.
Nàng cũng hiểu cái gọi là môn đăng hộ đối. Kiếp trước nàng ba mươi tuổi, kiếp này cũng sống hơn mười năm, có chút đạo lý nàng quá rõ ràng, sẽ không giống những tiểu cô nương bình thường mơ mộng những điều phi thực tế. Hơn nữa suy nghĩ của một người hiện đại một vợ một chồng ăn sâu vào tiềm thức của nàng nên mấy cái việc thà làm thiếp nhà giàu không làm thê nhà nghèo không bao giờ tồn tại trong đầu của nàng được.
Hơn nữa, Hứa Thảo nghĩ nam nhân này dường như cũng không tệ lắm, tuy có chút thành thật, ngốc ngếch nhưng như vậy chẳng phải nàng dễ nắm hắn trong tay hơn a, hai người ở chung sẽ thoải mái đi rất nhiều. Tuy có tặng kèm thêm một tiểu bánh bao, nhưng ba cái đệ đệ muội muội nàng còn chăm sóc được chẳng lẽ không chăm sóc nổi một đứa bé. Lại nói tiếp, loại hình nam nhân này xem như vừa lòng Hứa Thảo, nếu mà giúp nàng tìm một kẻ suốt ngày đọc sách, thư sinh đến hoa màu, lương thực cũng không phân biệt được, lúc đó, nàng thật sự sẽ khóc chết a.
Nghĩ như vậy, Hứa Thảo liền nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười ngọt ngào hỏi: “ Được rồi, cha nương, kia nhà trai lúc nào đến cầu hôn?”
Hứa Tự Thành cùng Lí thị liền sững sờ trong chốc lát, bọn họ không nghĩ tới đại nha đầu nhanh như vậy liền đồng ý, dù sao thì Dương Tử Lang kia cũng trưởng thành cao lớn, thô kệch, tuổi cũng không nhỏ mà còn mang theo một đứa con riêng, không có vài cô nương nguyện ý nhảy vào đống lửa này. Bọn họ cũng là bất đắc dĩ mới phải làm đại nha đầu gả cho hắn.
Lúc này, mọi người đều thích dạng nam tử thanh tú, thư sinh nhưng Hứa Thảo lại không ham hố loại hình tiểu bạch kiểm mà thích kiểm cao to, khoẻ mạnh một chút mới có hương vị nam nhân. Hắc Hắc!
Lí thị nhìn đứa con lớn trước mặt, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, nàng vẫn chỉ thích Tiểu Sơn, đối với ba đứa con gái không đánh thì mắng. Kỳ thật nàng cũng không nguyện ý vậy a, nàng cả đời nghèo khổ, sống ở cái thời đại này, nếu không sinh được đứa con trai, thì những người xung quanh mỗi người chỉ cần một ngụm nước miếng cũng khiến ngươi chết đuối vì tủi nhục.
Lí thị hốc mắt có chút hồng hồng, nàng nhìn Hứa Thảo chằm chằm, thở dài nói: “Đại nha đầu, nương cũng không muốn đánh chửi các ngươi, thật sự ... thật sự là...”
Hứa Thảo không đợi nàng nói xong, vội nói: “Nương, người cũng đừng thương tâm, ta cảm thấy Phú Quý rất tốt, hắn săn thú hảo, ta ở nhà cũng chịu khó một chút, ngày qua ngày cuộc sống cũng không kém so với ai.”
Tốt xấu gì cũng là nam nhân sau này của nàng, không thế cứ gọi là Dương Lăng Tử mãi được. (Xí chút, Jun không hiểu lắm lý do vì sao không gọi bằng tên này, ai rành vụ này chỉ Jun nha)
Lí thị cảm khái, đứa con này của nàng từ nhỏ đã khác với những đứa nhỏ khác, lúc nào cũng suy nghĩ khác người, lắm lúc còn hay nói lung tung, mê sảng này nọ. Hy vọng sau này khi gả đi rồi đừng có nói ba cái thứ cổ quái linh tinh nữa, còn nói cái gì mà đem lúa trồng khô thành lúa nước, như vậy ngày sau sản lượng có thể tăng gấp đôi. Ôi, lúc trước mới năm tuổi, nha đầu chết tiệt này liền cùng nàng nói, xém chút là hù chết nàng. Không được. Nàng nhất định phải nhân dịp trước khi xuất giá liền hảo hảo cùng đại nha đầu nói chuyện, miễn cho sau này gả đi còn ăn nói lung tung.
Hứa Tự Thành và Lí thị biết được đại nha đầu không phản đối cửa hôn sự này, đều nhẹ nhàng thở ra. Người một nhà nhanh chóng ăn cơm xong rồi đi nghỉ ngơi.
Một tháng thời gian rất nhanh liền trôi qua. Này đúng một tháng tam thư lục lễ nào là nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ đều đã xong, giờ chỉ chờ hai tháng sau nhà trai đến đón dâu thôi. (Jun: tha thứ ta mấy cái lễ này ta không hiểu a huhu)
Mà hôm nay nhà trai vừa đem sính lễ đưa lại đây. Sính lễ cũng không tệ lắm, Hứa Thảo không nghĩ là Trần thị sẽ đồng ý cho Dương Phú Quý đưa nhiều sính lễ như thế đến, chắc là hắn có tiền riêng đi.
Lí thị cười không thấy mắt, “Ai nha, thật sự không nghĩ đến này Dương gia cũng không tệ thế lắm, cho nhiều sính lễ như vậy, nhìn xem, còn có trả lễ cả sáu lượng bạc a.”
Cái khác sính lễ tuy nhiều nhưng cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, toàn bộ gộp lại cũng không bằng sáu lượng bạc kia.
Hứa Tự Thành cũng mang vẻ mặt đầy ý cười, ngồi xổm bên vách nhà cỏ tranh mang giày rơm đắp bùn, cười nói: “Này Dương gia còn thật sự không sai.
Ta xem mấy ngày nay cũng không cần vội chuyện gì lắm liền chuẩn bị lên núi chặt mấy cây to làm cho nàng chút gia cụ của hồi môn.”
Lí thị sắc mặt biến hoá vài lần, sau ngẫm lại cái bà bà ở Dương gia kia liền cười xuy một tiếng nói: “Cái gì mà Dương gia này cũng không tệ, ta nghĩ sính lễ này đều là bạc riêng của Phú Quý bỏ ra đi, tiểu tử này săn thú lợi hại, ngày thường cũng thường xuyên đi trấn trên bán các món ăn thôn quê kiếm chút tiền. Nếu mẹ kế của hắn biết hắn cho nhà ta nhiều sính lễ như vậy, sợ là sẽ bị tức chết a.”
Nói đến khúc này, Lí thị dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng là cũng không thể khắt khe đại nha đầu. Ngày mai ta cùng ngươi đi lên núi chặt mấy cây gỗ được một chút, về làm cho nàng một ít gia cụ tốt để sau này dùng.”
Thuỷ chung là nữ nhi của mình, nàng cũng không muốn đến lúc nữ nhi nhà mình xuất giá lại bị người khác khinh thường vì không có của hồi môn.
Hai tháng thời gian tuy nói không dài nhưng làm chút gia cụ vẫn là kịp.
Không quá vài ngày Hứa Tự Thành cùng Lí thị tìm người giúp đỡ kéo mấy gốc cây gỗ to về nhà.
Ngày qua ngày cứ thế không nhanh không chậm trôi đi, Lí thị tranh thủ thời gian cùng Hứa Thảo nói những chuyện một cô nương xuất giá nên chú ý, phụng dưỡng tốt cha mẹ chồng như thế nào, còn dặn Hứa Thảo đừng có nói mấy lời linh tinh như trước. Hứa Thảo nghe đều vội vàng gật đầu ưng thuận.
Lại qua một tháng, cây táo bên cạnh nhà cũng đã chín toàn bộ. Hứa Thảo sợ quả táo bị nhóm tiểu tử trong thôn hái trộm vẫn làm cho Tiểu Bạch trông nom dưới gốc cây. Tiểu Bạch cũng coi như tận trung, nghiêm túc với công việc mình được giao phó.
Đừng nhìn nó gầy yếu, cái đầu nho nhỏ nhưng lá gan cũng không hề bé, trong thôn đa phần mấy cái đứa nhỏ đều không dám chọc đến nó. Sáng sớm,
Hứa Thảo liền kêu Nhị nha cùng Tam nha hái táo. Trong thôn bọn nhỏ cũng biết táo chín, mấy ngày nay thường xuyên chơi lởn vởn xung quanh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
23 chương
150 chương
266 chương
20 chương
107 chương
25 chương
66 chương