Editor: May Khóe môi Tống Thanh Xuân khẽ nhếch một chút, tìm kiếm cẩn thận từ trong từng dãy âu phục món đồng bộ với quần cô mới lấy ra, xách xuống. Cô xoay người, vừa mới chuẩn bị ném áo khoác âu phục cho Tô Chi Niệm, bỗng nhiên phát hiện được trong túi áo cứng rắn, giống như là đang đựng thứ gì. Tống Thanh Xuân không nghĩ quá nhiều liền đưa tay ra, mò ra, kết quả đập vào mắt nhìn thấy lại là hai cuốn sách nhỏ màu đỏ. Tô Chi Niệm đưa lưng về phía Tống Thanh Xuân, đứng ở trước gương, đang cài nút áo sơ mi, còn đang đắm chìm ở trong hình ảnh Tống Thanh Xuân vừa mới uống dấm, khóe môi uốn cong một chút, lại uốn cong một chút, sau đó liền cười trầm thấp ra tiếng: “Đình Đình, em quả thực chính là thần tượng của anh!” Tống Thanh Xuân hoàn toàn không nghe Tô Chi Niệm nói cái gì, nhìn chằm chằm “Giấy chứng nhận kết hôn” trên cuốn sách nhỏ, mi tâm nhíu lại. Giấy chứng nhận kết hôn? Giấy chứng nhận kết hôn của ai với ai? Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, vừa mở bìa ngoài ra, sau đó liền nhìn thấy ảnh chụp chung của mình và Tô Chi Niệm. Cô và Tô Chi Niệm lĩnh giấy hôn thú từ lúc nào? Vì sao cô không biết chút gì? Lúc trước anh và cô rõ ràng đã nói xong, chờ sau khi đứa bé sinh ra, cô muốn coi như là thiếu nữ độc thân chưa từng sinh đứa bé, anh sẽ cho cô một cầu hôn kinh hỉ, sau đó lại cho cô một nghi thức đính hôn lãng mạn, sau đó nữa thì bọn họ liền tổ chức lễ cưới thịnh thế, vào một ngày trước lễ cưới, bọn họ đi cục dân chính nhận lĩnh giấy chứng nhận kết hôn... Rõ ràng lúc cô đề xuất những điều kiện này, anh đã đáp ứng rồi mà! Tô Chi Niệm cài xong cúc áo, soi gương bắt đầu đeo cravat, còn không quên thúc giục Tống Thanh Xuân một chút: “Đình Đình, áo khoác!” Ngày giấy chứng nhận kết hôn, là tám tháng trước, đó là ngày hôm sau tiệc tròn năm của xí nghiệp Tống thị, cũng chính là nói, ngày hôm sau Tô Chi Niệm liền lén lén lút lút khẩn cấp vội vã đi làm giấy chứng nhận kết hôn? Hơn nữa cô còn chụp ảnh chung, cũng chính là nói, anh dùng siêu năng lực? “Đình Đình...” Tô Chi Niệm chậm chạp không đợi được áo khoác, lần nữa lên tiếng, chỉ là giọng nói còn chưa rơi xuống, một thứ liền nện mạnh lên người anh. Tô Chi Niệm cho rằng là áo khoác, theo bản năng đưa ra tay chụp tới, kết quả lại lao đến một cuốn sách nhỏ màu đỏ. Anh sững sờ một giây, đầu óc còn chưa quay vòng về, lại là một cuốn sách nhỏ nện ở trong lòng anh. Tô Chi Niệm giống như giống như điện giật, bỗng nhiên ngẩng đầu, quả nhiên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trầm thấp của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm bị dọa đến chân đều mềm: “Em nghe anh giải thích...” Lời của Tô Chi Niệm còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Tô Chi Niệm, em muốn ly hôn!” Hỏng bét, anh khẩn giấu diếm, giấu lâu như vậy, sao vẫn bị cô phát hiện chứ? Lúc đó anh bởi vì biết cô không phải em gái ruột của anh, quá kích động, rất sợ sự tình xuất hiện biến cố, do đó liền tự tiện khống chế ý thức của cô, nhờ người đi làm suốt đêm, đi đến cục dân chính làm tấm giấy hôn thú này... Hiện tại sự việc đã bại lộ... Tô Chi Niệm bị hai chữ ly hôn rống đến lòng run rẩy, theo bản năng mở miệng thừa nhận sai lầm: “Đây là lỗi của anh, em làm gì cũng được, nhưng chúng ta có thể thương lượng chút không, đừng ly hôn...” “Không được, không có thương lượng, liền phải ly hôn! Ly hôn! Ly hôn!” Cả đời mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn một lần, sao cô có thể không trải qua chứ? Nếu đã lĩnh chứng, giờ lại ly hôn, vậy chẳng phải là đại biểu bọn họ đã ly dị ư? Tô Chi Niệm vừa nghĩ làm sao để cho Tống Thanh Xuân bỏ đi suy nghĩ này, vừa mang theo vài phần lấy lòng mở miệng với Tống Thanh Xuân: “Đình Đình...”