Editor: May “Em từng nói bao nhiêu lần rồi, chị gọi em Thanh Xuân là được, đừng luôn gọi em là Tống tiểu thư.” Tống Thanh Xuân giả bộ ra vẻ mặt tức giận với Trình Thanh Thông. “Đúng vậy...” Tần Dĩ Nam vốn cơm nước xong đã nằm xuống, liền ngồi dậy. Trình Thanh Thông vừa dìu đỡ Tống Thanh Xuân ngồi ở trên ghế sofa, nhìn thấy một màn này, lập tức đi đến bên giường, lấy hai cái gối dựa, lót ở phía sau Tần Dĩ Nam. Tần Dĩ Nam bị hành động như vậy của Trình Thanh Thông làm cho kinh ngạc một hồi lâu, mới rủ lông mi, cười ôn hòa tiếp lời vừa mới nói: “... Đừng luôn gọi Tống tiểu thư, có vẻ xa lạ, nếu em không muốn gọi Thanh Xuân, có thể đi gọi Tống Tống theo tôi.” “Ừ.” Trình Thanh Thông nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Xuân: “Muốn uống nước không?” “Không cần, em chỉ tới đây đưa đồ...” Tống Thanh Xuân cười khoát tay áo, sau đó liền xách tới túi, chuyển về phía Tần Dĩ Nam một chút: “Anh Dĩ Nam, hôm nay là sinh nhật của anh, đây là quà sinh nhật em tặng anh.” Trình Thanh Thông vội vàng đi lên trước, nhận lấy, sau đó lại đi đến trước người Tần Dĩ Nam, đưa túi cho Tần Dĩ Nam. Tần Dĩ Nam không dỡ bỏ, nói một tiếng cám ơn với Tống Thanh Xuân, sau đó nhìn thoáng qua bụng lớn Tống Thanh Xuân: “Còn mấy ngày nữa thì sinh?” “Khoảng một tuần đến mười ngày thôi.” Tống Thanh Xuân cúi đầu, sờ sờ bụng to phồng lên của mình, mặt mày đều nhiễm lên một chút hạnh phúc sáng rỡ. “Vậy thì thật là quá tốt, ngày mai anh có thể xuất viện rồi, còn có thể theo kịp, canh giữ ở cửa phòng sanh để nhìn thấy tiểu hạt vừng đầu tiên...” Đôi mắt Tần Dĩ Nam vốn mỉm cười, đang nói đến đây, bỗng nhiên biểu tình trở nên suy sụp. Tống Thanh Xuân biết, Tần Dĩ Nam khẳng định là nghĩ đến lúc trước Trình Thanh Thông không cẩn thận ngã sấp xuống, chảy mất đứa bé kia, vội vàng trêu ghẹo chuyển đề tài: “Anh Dĩ Nam, nếu anh xuất viện, liền nhanh chóng cùng Thanh Thông sinh một đứa, qua một năm sau, đúng lúc có thể làm bạn với tiểu hạt vừng.” Mặt Trình Thanh Thông ửng đỏ, cúi đầu. Tần Dĩ Nam ngược lại nở nụ cười, giống như rất tán đồng với lời nói của Tống Thanh Xuân, không phủ nhận. Tống Thanh Xuân ở trong phòng bệnh không được bao lâu, liền rời đi. Trình Thanh Thông đưa Tống Thanh Xuân rời đi, lúc trở về, Tần Dĩ Nam đã xuống giường vào lúc cô rời đi, hiện tại đang đứng ở trước cửa sổ, dỡ bỏ món quà sinh nhật Tống Thanh Xuân tặng anh. Trình Thanh Thông nhẹ nhàng đóng cửa, đi đến bên cạnh Tần Dĩ Nam, nhìn thấy anh đúng lúc mở hộp quà ra, bên trong đựng một đồng hồ tay nam đặc biệt xinh đẹp. Trình Thanh Thông chăm sóc Tần Dĩ Nam tám tháng, biết đây là nhãn hiệu Tần Dĩ Nam thích nhất. Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm đồng hồ tay, mắt nháy cũng không nháy nhìn rất lâu, mới phát hiện được Trình Thanh Thông đứng ở trước mặt mình, quay đầu nhìn cô một cái. Trình Thanh Thông tiếp xúc đến tầm mắt của anh, mím môi khuôn mặt nhu hòa cười: “Quà sinh nhật rất xinh đẹp.” “Ừ.” Tần Dĩ Nam đáp lại một tiếng, khép hộp quà lại, đặt ở trên bàn bên cạnh. “Cái đó, tôi không biết hôm nay là sinh nhật anh, không chuẩn bị quà trước cho anh...” Trình Thanh Thông cắn cắn môi, cười ấm ấp với Tần Dĩ Nam: “... Sinh nhật vui vẻ...” Tần Dĩ Nam không lên tiếng, tầm mắt lại dừng ở trên mặt Trình Thanh Thông, ánh mắt nhìn cô, đen nhánh thâm thúy, còn mang theo một cổ nóng rực nói không nên lời. Trình Thanh Thông bị Tần Dĩ Nam nhìn có chút không được tự nhiên, tay có chút mất tự nhiên nắm vạt áo, cúi đầu.