Editor: May “Khẳng định có liên quan với chị ta, anh nghĩ đi, ai sẽ không có chuyện làm, lái một chiếc xe tải vào nội thành Bắc Kinh? Hơn nữa còn là tăng tốc đi ngược chiều...” Tống Thanh Xuân nói đến đây, ánh mắt bỗng chốc lạnh xuống: “Phương Nhu này là đang mua người giết người! Cũng chính là nói, nói không chừng vào lúc nào đó, chúng ta liền có khả năng sẽ bị chị ta hại chết!” Tống Thanh Xuân dùng sức mím môi một chút, trầm mặc lại. Trong phòng rất an tĩnh, qua một hồi lâu, Tống Thanh Xuân lên tiếng, ngữ khí ít đi kiên quyết: “Tô Chi Niệm, chúng ta không thể ngồi chờ chết như vậy.” Tuy rằng cô chỉ là nói một câu nói đơn giản như vậy, nhưng Tô Chi Niệm ôm cô, lại có thể rõ ràng đọc được toàn bộ tính toán từ trong đáy lòng cô. Tô Chi Niệm nghĩ cũng không nghĩ tới liền lắc đầu bác bỏ: “Chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhưng anh tuyệt đối sẽ không đồng ý phương pháp suy nghĩ ở đáy lòng em!” “Tô Chi Niệm, cũng không phải anh không biết, không có phương pháp nào tốt hơn phương pháp em nghĩ.” “Là tạm thời không có phương pháp tốt hơn phương pháp em nghĩ, nhưng phương pháp của em cũng là phương pháp nguy hiểm nhất, em phải biết, hiện tại em còn đang mang thai, không thể làm ẩu! Lại nói, cảnh sát đang điều tra...” “Bây giờ đã điều tra bao nhiêu ngày rồi, không phải đều không có kết quả ư? Tô Chi Niệm, em không chờ được nữa, nếu như em là một người, em có thể cẩn thận dè dặt chịu đựng, nhưng hiện nay ở trong bụng em còn có một đứa bé, em không thể không nhanh chóng giải quyết xong chuyện Phương Nhu, bởi vì em sợ, sợ em nhất thời không chú ý, đứa bé liền có nguy hiểm...” “Đúng, chúng ta là muốn nhanh giải quyết Phương Nhu đi một chút nhưng, Đình Đình, đây không hề đại biểu, anh có thể để cho em đi mạo hiểm!” “Nhưng mà, Tô Chi Niệm, anh cũng biết, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa em khẳng định sẽ bảo vệ tốt chính mình, lại nói, không phải còn có anh nữa ư?” “Có anh cũng không được, đó vẫn là quá nguy hiểm, chẳng may anh không bảo vệ được em... Không được! Không được! Tuyệt đối không được!” ... Hai người Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân tranh luận rất lâu, chẳng những không tranh luận ra một kết quả, còn nhận được một cú điện thoại. Điện thoại là thư ký Tô Chi Niệm mới nhận vào không bao lâu gọi tới, bởi vì đang tranh cãi với Tống Thanh Xuân, ngữ khí của Tô Chi Niệm có vẻ hơi trầm thấp, có lẽ thư ký nhỏ là bị âm thanh đó dọa đến, lắp ba lắp bắp một lúc, mới biểu đạt rõ ràng sự tình: “... Chị Trình không cẩn thận bị té ở cửa phòng trà nước một cái... chảy rất nhiều máu... Trên mặt đất có nước...” Tô Chi Niệm cau chặt mi tâm lại: “Đưa đi bệnh viện chưa?” Tống Thanh Xuân nghe được hai chữ bệnh viện, đầu bởi vì vừa giận dỗi với Tô Chi Niệm mà quay đi liền quay về phía Tô Chi Niệm một lần nữa. “Bệnh viện nào?” Theo Tô Chi Niệm thấp lạnh hỏi thăm trong điện thoại một tiếng, tâm của Tống Thanh Xuân cũng lộp bộp một chút theo, cô hoàn toàn mặc kệ không vui vừa rồi, lên tiếng hỏi với Tô Chi Niệm vừa cúp điện thoại: “Ai vào bệnh viện?” “Thư ký Trình xảy ra chút ngoài ý muốn.” Trình Thanh Thông? Cô ấy có thai, xảy ra ngoài ý muốn? Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm lại: “Cô ấy thế nào rồi?” “Té một cái, chảy rất nhiều máu...” Tô Chi Niệm vừa nói, vừa đứng lên, đi lên trên lầu: “... Em nghỉ ngơi ở nhà, anh đi bệnh viện nhìn xem.” Tống Thanh Xuân cũng đứng lên theo, cùng lên lầu: “Em đi cùng với anh.” Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, động môi, không quấn quýt vấn đề mới vừa tranh cãi với cô nữa, khẽ gật đầu.