Editor: May “Ngày 25 tháng 11 năm 2015, cô đau bụng kinh, té xỉu ỏ trước mặt tôi, ngày hôm sau tỉnh lại, tôi liền nghe thấy cô đang nhận điện thoại của Tần Dĩ Nam, tôi biết cô không thể yêu tôi, nhưng vẫn bởi vì ghen tuông nên rất tức giận, cô bị tôi đuổi đi, nhưng tôi lo lắng thân thể cô không khỏe sẽ có nguy hiểm, vẫn lao ra kéo cô lại, tôi nghĩ rất lâu, vẫn là lựa chọn ích kỷ, tôi cho cô ở bên cạnh tôi một trăm ngày, chỉ cần một trăm ngày, tôi nghĩ ở trong một trăm ngày này, ở trong một trăm ngày cô không biết gì này, cho chính mình một hồi ức tốt đẹp.” ... “Ngày mùng 2 tháng 1 năm 2016, cô vui vẻ, tôi không tham dự, cô khổ sở, tôi phụng bồi tới cùng.” “Ngày mùng 5 tháng 1 năm 2016, tôi cười bởi vì cô... Cười, tôi nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt của mình trong gương, ngốc đủ hơn mười phút, tôi đã không cười rất nhiều năm.” “Ngày 20 tháng 2 năm 2016, thường xuyên gặp ác mộng, cảm giác thật không tốt, vẫn luôn cảm thấy có việc phát sinh, đêm nay mang theo cô đi đầu hẻm Minh Kính.” ... “Ngày 10 tháng 6 năm 2016, tôi trở về Bắc Kinh, không nghĩ tới chính mình lại có thể còn sống, cũng không nghĩ tới ngày đầu tiên trở về Bắc Kinh liền gặp gỡ cô. Thực xin lỗi, Đình Đình, tôi chỉ có thể làm ra vẻ không quen em, bởi vì tôi đã từng ích kỷ một lần, tôi không thể lại ích kỷ lần nữa.” ... “Ngày 19 tháng 6 năm 2016, cô dùng thẻ của tôi, cà thẻ cho tôi một phòng tiểu thư, tôi bị ghê tởm ói một lúc lâu, rất tức giận, xuống lầu muốn tính sổ với cô, kết quả lại nhìn thấy cô trật thương chân, tức giận gì đó đều không còn, chỉ có tràn đầy đau lòng.” “Ngày 25 tháng 6 năm 2016, năm nay Dương lịch và âm lịch chênh lệch thời gian hơi lớn, khiến cho tôi thường trôi qua sinh nhật vào tháng năm, năm nay biến thành cuối tháng sáu, ngày đó tôi nghĩ sẽ trở thành ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi, cô tỏ tình với tôi. Rất vui vẻ, tựa hồ đều nghe thấy âm thanh hoa nở. Rất khổ sở, bởi vì tôi không thể không tàn nhẫn cự tuyệt cô. Cô không biết, thật ra người cô mở miệng tỏ tình đó, sớm đã yêu cô cực kỳ lâu rồi...” ... “Ngày 25 tháng 9 năm 2016, nghe thấy tin tức cô và Tần Dĩ Nam muốn kết hôn, uống say, cho rằng là nằm mơ, không nghĩ tới lại có thể là thật, tôi lại ngủ với cô lần thứ hai, tôi để lại cho cô một hộp thuốc tránh thai, rời đi. Đêm đó cô ở ngay trước mặt tôi nuốt vào thuốc tránh thai, sau khi cô đi, tôi đứng một mình ở cửa nhà ngây ngốc đến hơn nửa đêm, sau đó đi tiệm thuốc mua rất nhiều hộp thuốc tránh thai, giống như là nhai kẹo đậu, lần lượt nhai ăn, rất đắng.” “Ngày mùng 4 tháng 10 năm 2016, cô đi Nhật Bản, tôi cũng đi Nhật Bản cùng với cô, trong hành trình, cô gặp được rất nhiều chuyện có ý nghĩa, cô chẳng hề biết, những chuyện kia đều là tôi bỏ tiền sắp xếp cho cô.” ... Từng ly từng tí trong hành trình ở Nhật Bản, chậm rãi hiện ra ở trước mắt Tống Thanh Xuân. Từng giọt nước mắt lớn thuận theo gò má cô rơi xuống. Hóa ra những kỳ ngộ tốt đẹp khi cô du lịch ở Nhật Bản, không phải bởi vì cô may mắn, mà là bởi vì cô có một Tô Chi Niệm. ... “Ngày 30 tháng 12 năm 2016, tuyết lớn, tôi đưa cô trở về nhà, tôi nghĩ đây là một lần cuối cùng tôi gặp cô đi, chuyến bay ngày mai, tôi phải đi, tôi nghĩ, cả đời này tôi đều sẽ không trở về nữa. Hẹn gặp lại Đình Đình, hẹn gặp lại cô gái tôi rất yêu, chúc em hạnh phúc.”