Editor: May Trong thời gian nằm viện đó, thật rất buồn tẻ vô vị, nhưng lại là quãng thời gian yên ả nhất trong cuộc đời của anh. Cho tới giờ khắc này, anh cũng chưa từng hoài nghi mình lúc đó là thật tâm, anh là thật sự chỉ sai một tí tẹo như thế, liền động tình với cô. Anh thừa nhận anh từng che chở Đường Noãn, thay vì nói lúc trước anh chấp niệm với Đường Noãn, không bằng nói chấp niệm của anh chỉ là cô gái mượn sách truyền thơ tốt đẹp ở trong tuổi trẻ với anh. Anh thừa nhận anh từng động tâm với Tống Tống, nhưng loại động tâm kia, càng thiên về phía tình thân, anh có thể vì cô ấy làm hết thảy mọi chuyện, nhưng lại sẽ không cưỡng cầu cô cái gì. Chỉ là, bạn biết không? Lúc đó Trình Thanh Thông cho anh là loại cảm giác như thế nào? Cô cho anh một loại cảm giác muốn trôi qua cả đời như vậy. Cả đời, chữ dài đăng đẳng, lúc anh theo đuổi Đường Noãn, cũng chưa từng nói sẽ thích cô ấy cả đời, lúc anh đau lòng Tống Tống bằng lòng kết hôn với anh, cũng không nghĩ tới có thể chăm sóc cô cả đời. Nhưng mà, anh lại nghĩ đến “cả đời” với Trình Thanh Thông. Lúc đó anh, cảm thấy chính mình thật tìm được cô gái chân chân chính chính để trôi qua cả đời này. Lúc đó anh, còn cảm thấy Tống Tống nhận được hạnh phúc, anh có thể an tâm quên mất cô, sống trôi qua cả đời. Tuy rằng lúc đó anh, không xác định anh đối rốt cuộc tình cảm của cô là như thế nào, cảm động cũng là tình cảm, nhưng anh đối với cô là thật sự tràn ngập mong đợi với tương lai. Nhưng mà, bạn có nghĩ đến sao? Tốt đẹp bạn nhìn thấy, tất cả là biểu hiện giả dối. Hôn nhân của bạn, là một trận lừa dối, bạn từng uể oải chán nản khổ sở vì không cẩn thận mất đi đứa bé, nhưng lại chỉ là một trận cười nhạo... Cô gái mà bạn quyết định muốn trôi qua cả đời, là bởi vì người đàn ông khác, tới lừa dối bạn. Anh đương nhiên hận... Anh cực kỳ hận, cả đời này anh chưa từng hận và giận một người như vậy. Anh đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho cô sống tốt, anh muốn để cho cô nếm được gấp bội, cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Cho nên anh liền đối tốt với cô, tốt gấp bội, anh thờ ơ lạnh nhạt cô lún xuống từng chút một ở trong tốt đẹp giả tưởng anh cho cô, trong lòng anh có chỉ là cười lạnh và mong đợi. Cuối cùng anh được như ước nguyện, người phụ nữ miệng đầy lời nói dối bụng đầy tâm cơ đó, cuối cùng mang vết thương chồng chất rời khỏi trong sinh mệnh của anh. Anh thắng, anh nên cao hứng... Nhưng anh không sảng khoái như trong tưởng tượng vậy, anh không nhìn thấy cô còn tốt, vừa thấy được cô, tính khí của anh liền sẽ không khống chế được. Anh vốn là một người tốt tính khí... Tại sao lại bị cô ảnh hưởng mãnh liệt như vậy? Cho tới bây giờ anh mới biết, lúc anh bố cục từng chút một dụ dỗ cô, anh cũng bị chính bố cục của mình dụ dỗ. Có lẽ trong lòng anh sớm đã rõ ràng, chỉ là anh luôn không muốn để cho chính mình đi hiểu rõ, bởi vì anh sợ hối hận, hối hận tất cả chuyện mình làm, anh luôn gắng gượng, cho tới hôm nay, nghe được cô ở trong thành phố này, gắng gượng của anh hoàn toàn sụp đổ. Cho tới nay, không phải cô đang khó chịu, mà là anh đang khó chịu. Suy nghĩ trong lòng anh, không giống như dự tính của anh, anh không tiếp nhận được trái ngược như vậy, anh còn chưa vượt qua được ranh giới trong đáy lòng kia. Tống Thanh Xuân thích Tô Chi Niệm, anh uống dấm, nhưng anh không ngại, thậm chí anh còn thật tâm chúc bọn họ có thể bên nhau vĩnh viễn không chia lìa cả đời. Nhưng Trình Thanh Thông thích Tô Chi Niệm, anh để ý... Anh để ý hơn ai hết, anh không thể chịu đựng nổi cô là vì một người đàn ông khác tới lừa dối mình, anh cho rằng đó là tự tôn của mình đang bị quấy phá, cho tới giờ khắc này, anh mới rõ ràng, lúc đó anh là đang ghen.