“Có phải em không yêu anh nữa phải không?” “Ah!!!! Em chịu đủ rồi!! Em nói đứa bé không phải của anh! Anh không hiểu sao!” Mạt Lị mở cửa phòng tìm Mạch Mạch, đến phòng khách phát hiện nó đang xem soap opera. “Hay sao?” Mạt Lị vi diệu nhìn Mạch Mạch. Mạch Mạch vội vàng lắc đầu, vung vẩy xúc tu giải thích cái gì đó: [soh%¥…] Mạt Lị hiểu gật đầu hiểu: “Tôi tin anh. ” Mạch Mạch ủy khuất lui ở góc sô pha. “Ăn cơm không?” Cô lấy tạp dề ra. 【chi……】 “Hả?” Mạt Lị nghe thấy thanh âm của nó, sờ cằm, “Muốn ăn cái gì? Thịt? Ăn chay? ” Mạch Mạch vui vẻ mà vung vẩy xúc tu. “Không phải ăn chay sao?” Gật đầu “Ăn nấu bây giờ?” 【Ăn~】 ___________ “Nào, a ~” 【A~】 Mạt Lị dùng thìa múc một muỗng nước canh đưa vào trong miệng nhỏ lõm của Mạch Mạch. Mạch Mạch miệng ngậm lại đem nước canh ngậm vào trong đầu, đem thìa phun ra. Mạt Lị tò mò nhìn nước canh trong đầu nó chậm rãi bị pha loãng, chậm rãi trở lại màu xanh nhạt ban đầu. Thịt đâu? Cô gắp một đũa thịt đưa qua. Mạch Mạch nuốt thịt, cô liền nhìn chằm chằm thịt kia, nhìn nó trong đầu nó chậm rãi nhỏ đi, sau đó biến mất. Thật tuyệt vời! Cô vỗ tay. Mạch Mạch thẹn thùng biến thành màu hồng nhạt “Anh ngủ ở đâu? Mạch Mạch? “Mạt Lị ùng ục phun ra nước súc miệng. Mạch Mạch thẹn thùng thắt nút. “Phòng khách?” Mạch Mạch trầm mặc thắt nút. “Phòng khách.” Cô vào phòng ném một cái gối cho nó, về phần nó có muốn hay không cô cũng không biết. Cô suy nghĩ một chút và lấy cho nó một tấm chăn. Mạch Mạch miễn cưỡng nhận lấy.  ……….. 【Mạt Lị~……】 “Ừ?” Mạt Lị quay đầu lại nhìn nó, “Anh đang gọi tôi à? ” [Ngày mai… hu nói ha…】 Mạt Lị sờ sờ đầu nó. Ngủ  ……….. Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc… Mạt Lị xoay người, dùng chăn quấn lấy đầu. [Mạt Lị, rời giường đi, chín giờ rồi. 】 Mạt Lị mở mắt ra. Mở cửa ra, liền nhìn thấy thạch rau câu thật lớn đứng ở cửa. Hóa ra hôm qua không phải là một giấc mơ? “Mạch Mạch?” 【Ừ~Mạt Lị. 】 “Anh có thể nói chuyện được à?” [Vâng ~ Tôi học từ tối qua. 】 “Anh nói chuyện có thể không gợn sóng như vậy không?” 【…… Có, tôi có thể. 】 Mạt Lị chọt chọt đầu nó, vẫn mềm nhũn, mang theo độ đàn hồi. “Hình như anh có một chút khác biệt?” Cô hỏi nó. Đầu Mạch Mạch đỏ bừng, miệng nhếch lên một vòng cung kì lạ, có lẽ là đang cười. [Tôi có thể nói người ah! 】 “Không phải nói chuyện.” Cô lùi lại vài bước, “Anh lớn lên rồi đấy à? ” Mạch Mạch nghiêng đầu: “Mỗi ngày đều phải lớn lên, tôi đang trong giai đoạn phát triển. “Anh sẽ lớn đến mức nhà tôi không chứa được sao?” ‘’Không  đâu. Tôi có thể kiểm soát bản thân.  “Hôm nay là thứ mấy?” ‘’Chủ nhật’’. Mạt Lị sờ sờ khuôn mặt đầu dầu của mình, lướt qua người Mạch Mạch đi rửa mặt. Đang rửa mặt  nghe thấy tiếng máy hút bụi trong nhà bếp, cô cầm khăn bước ra ngoài. Mạch Mạch đang vung xúc tu chiên trứng…? Mạt Lị đếm… Có vẻ như có nhiều hơn tám?  “Anh đến nhà tôi làm cái gì, Mạch Mạch? Anh có chơi không? ” Động tác của Mạch Mạch dừng lại một cách kì lạ, Mạt Lị dường như nhận ra khuôn mặt trước mặt đang đỏ bừng … Cơ thể trong suốt. Mạch Mạch khéo léo đặt chiếc đĩa, thừa dịp đáy nồi còn có dầu nóng lại chiên thêm mấy cây xúc xích. Anh cầm đĩa của mình và đi vào phòng ăn, như thể anh không nghe thấy câu hỏi của cô.  ———— Mạch Mạch không dùng được chiếc đũa, nó dùng hai xúc tu quấn dao nĩa ăn bữa sáng..