Tôi nhìn hắn, ánh mắt nồng cháy của hắn như muốn thiêu đốt tâm can của tôi, khiến tình cảm bấy lâu của tôi tưởng như đã ngủ vùi nay bùng lên một cách mạnh mẽ. - Được, muốn đánh cược thì chúng ta cùng đánh cược – Tôi quỳ xuống trước mộ anh – Anh, nếu nói cuộc sống của Min là do anh trao tặng thì cuộc sống của em cũng vậy. Nếu anh nhất quyết lấy lại những gì thuộc về anh thì đừng lấy của mình anh ấy, hãy lấy luôn của em đi…Em biết em làm khó anh nhưng em thật sự rất yêu người con trai đứng bên cạnh em đây. Là do từ đầu anh dạy hư em, lần này chúng ta hãy đánh cược xem ai thắng ai thua! Những lời cuối cùng vừa thốt ra thì nước mắt tôi bắt đầu rơi, trái tim như muốn vỡ ra, là cảm giác phản bội anh từ lần này đến lần khác. Tôi ôm chặt ngực mình, cố gắng kìm nén - Anh sai rồi! – Hắn cũng ngồi sụp xuống, ôm tôi vào lòng – Xin lỗi em! Anh sai rồi! Bắt em lựa chọn một trong hai đã khiến em đau lòng. Em đừng khóc, anh sẽ tiếp tục đợi…Được không em? - Không phải! – Tôi lắc lắc đầu – Cách đây hai năm, anh ấy đã lựa chọn thay em rồi. Anh ấy ngay cả khi mất đi vẫn không muốn em đau lòng, nên đã tự mình lựa chọn rời xa em. Em có thể mạnh dạn đánh cược vì em ỷ vào tình yêu của anh ấy. Hắn ôm tôi, vòng tay siết chặt hơn bao giờ hết. Tôi gục đầu vào vai hắn mà khóc, nước mắt ướt đẫm vai áo của hắn. Hắn nhè nhẹ vỗ vào lưng tôi an ủi. Đợi đến khi tôi khóc đến nỗi kiệt sức không thể khóc được nữa, hắn mới nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi thẳng dậy, nói nhỏ: “Em xem, qua mười phút rồi, em khóc như thế, anh ấy dù có muốn mang anh đi cũng không được. Em thắng rồi! Nhưng anh thấy như vậy thì em lại càng cảm kích anh ấy hơn. Kiểu này thì anh muốn qua mặt anh ấy chỉ có thể yêu em nhiều hơn một chút!”. Tôi lấy tay chùi nước mắt, nắm bàn tay đánh vào vai hắn. Tôi quay qua anh, có thể cảm nhận ánh mắt đầy yêu thương, nụ cười nồng ấm của anh qua tấm hình, khẽ nói: “Cảm ơn anh!” “Bốp bốp bốp” Tôi giật mình vì tiếng vỗ tay, vội vàng quay lại thì thấy Phong đang tươi cười bước tới. Tôi biết Phong chắc chắn đã đứng từ đầu xem kịch hay nên lườm anh một cái. - Chúc mừng, chúc mừng hai bạn trẻ! - Sao anh lại ở đây? – Tôi và Min đồng loạt lên tiếng - Á, đúng rồi. Anh đến tìm hai đứa. Gọi điện thoại cho cả hai mà không ai bắt máy, anh đến đây tìm thử. Có chuyện rồi! - Chuyện gì? Anh nói mau đi! – Tôi lo lắng - À ờ thì…hôm nay anh đi họp với đối tác xong thì quay về nhà. Chưa kịp bước chân vào nhà đã bị mẹ em tóm gọn lôi đi. Ba em cũng ngồi ở phòng khách, nhìn anh bằng cặp mắt hết sức kinh dị. Hai người họ chụp mũ, chặn đầu chặn đuôi, mềm mỏng rồi hăm doạ, bắt anh kể ra mối quan hệ của hai đứa. Anh…anh…khai hết rồi! - Cái gì? – Một lần nữa tôi và Min lại đồng thanh - Không phải tại anh. Là ba em, ông ấy rất đáng sợ! Nhưng hai đứa đừng lo, có một số chuyện thuộc về đời trước anh không có kể, cũng giảm bớt tính chất bi thương rồi,…Chỉ bảo là hồi xưa hai đứa quen nhau, sau đó cãi vã rồi chia tay…Ờ thì cứ lựa lời mà nói…. - Hèn chi sáng nay papa dễ dàng bỏ qua chuyện hai đứa, thì ra là đã nghi ngờ rồi, chỉ chờ thời cơ vạch trần chúng ta. Ôi làm sao bây giờ? – Tôi rầu rĩ - Không sao! Đã đến nước này, phải đối mặt thôi – Min xoa xoa đầu tôi – Chúng ta về! Hắn dắt tay tôi bước vào nhà. Ngồi đợi chúng tôi ở phòng khách là song thân yêu quý của tôi. Mama nhìn tôi bằng vẻ mặt trách móc, papa thì điềm tĩnh đến đáng sợ. Tôi sợ sệt nép sau lưng hắn, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người hắn. Bây giờ papa có phóng dao thì cũng chỉ trúng hắn thôi, tôi có thể thoát nạn. - Hai đứa…- Mama tôi là người lên tiếng đầu tiên – đã từng yêu nhau sao? - Dạ – Tôi gật gật đầu - Dạ, không phải! Câu trả lời của hắn làm tôi giật mình, song thân của tôi cũng lập tức chau mày lại - Không phải là “đã từng”, mà là đang yêu nhau ạ! Lúc trước, bây giờ và sau này, cháu mãi mãi sẽ yêu một mình Hạ Linh.. - E hèm! – Papa tôi dường như không đỡ nổi câu tỏ tình thẳng thừng của hắn, vội vàng hắng giọng – Tôi không cần biết cậu yêu con gái tôi như thế nào, nhưng với người con trai làm con gái mình đau khổ suốt mấy năm trời, cậu nói tôi làm sao tin tưởng giao con gái mình cho người đó! - Papa, không chỉ mình con buồn, mà anh Min cũng…. - Chưa đến lượt con lên tiếng! Ba đang hỏi Min! Tôi lập tức xịu mặt xuống. Gì chứ, chuyện này liên quan đến tôi mà, sao tôi không được có ý kiến. Hắn nhận ra vẻ ấm ức của tôi, liền nắm chặt tay tôi an ủi. Tôi ngước lên nhìn hắn, bắt gặp nụ cười ấm áp của hắn thì mọi bực bội đều tan biến hết. - Cháu sẽ dành cả cuộc đời của mình để chứng minh cho bác thấy cháu thật sự có thể đem lại hạnh phúc cho Hạ Linh. Chỉ khi nào hai bác đồng ý, hai đứa mới chính thức đến với nhau. Nhưng cháu chỉ sợ… - Con không muốn, đợi anh ấy chứng minh xong, con sẽ chết già…Con không muốn! – Tôi giãy nãy nhanh chóng tiếp lời của hắn, đúng kiểu phu xướng phụ tuỳ - Cái con này, không phải mấy ngày trước bây vẫn còn chưa chịu lấy chồng đó sao. Bây giờ lại nhoi nhoi như vậy hả? – Mama mắng tôi - Dạ thì mấy bữa trước khác, bây giờ khác… - Ba còn chưa cho hai đứa quen nhau, ở đâu ra bây đòi lấy nó rồi! – Papa nhìn tôi, khuôn mặt dở khóc dở cười - Con quen ảnh chán rồi, không quen nữa, bây giờ papa mama đồng ý thì cưới thôi! - Trời, trời ơi! – Song thân tôi kêu lên thảm thiết - Em ngoan nào! – Hắn giả vờ trách móc tôi, nhưng ánh nhìn rõ ràng đang tán thưởng tôi Tôi vì trai mà phản bội cha mẹ, đúng là đại nghịch bất đạo. Nhưng rõ ràng papa mama trong lòng đã đồng ý, sao còn làm khó chúng tôi. - Bây nói thiệt chứ? – Mama tôi hỏi - Dạ – Phóng lao thì phải theo lao, tôi gật đầu - Á, được rồi, được rồi! – Mama tôi thay đổi bộ mặt 180 độ – Tốt rồi, ông không cần diễn nữa. Ôi nhăn mặt thật là mỏi mà. Được được, Min nói người lớn bên nhà cháu qua… - Hahaha, tôi sắp có con rể rồi! – Papa tôi cười thành tiếng - Papa! Mama! Hai người….hai người…. Tôi giậm chân, không thể nào, ai đời có cha mẹ nào gả con gái đi mà vui mừng như vàng hạ giá như thế chứ - Dạ, cháu biết rồi! - Anh…anh….. - Ngốc ạ! Đã nói thì phải giữ lời đó! - Nhưng…..nhưng…. - Vợ ngoan! – Hắn ghé sát tai tôi nói khẽ – Công của vợ thật là to lớn! Tôi vuốt vuốt mũi, suy nghĩ một lát, định nói gì đó nhưng lại thôi. Chúng tôi yêu nhau, đâu cần phải nói gì. Chỉ cần nhìn ánh mắt đối phương đã biết người đó nghĩ gì, thì liệu những lời nói sáo rỗng có cần dùng đến không. Hắn nắm chặt tay tôi, nụ cười trìu mến, ánh mắt yêu thương. Tôi chỉ cần như thế, và mãi mãi sau này cũng chỉ cần như thế. Tôi rướn người nói với hắn: “Cảm ơn anh đã chờ đợi em!”