Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi
Chương 12
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy áy náy trước mắt, Thẩm Hành hoang mang triệt để, nàng thăm dò hỏi: “Bình thường Hầu gia chơi cờ với ai?”
Hắn mím môi cười nói “Thường ngày chỉ đấu với Nguyệt Cẩm thôi, đa số vẫn là thế hoà, không ngờ hôm nay gặp tiểu thư lại thua thảm hại như thế.”
Ý là không phân cao thấp sao? Nghĩa là đối phương nói kỳ nghệ của Tô Tiểu vương gia còn thấp hơn cả nàng sao?
”Ngài chưa từng đánh với ai khác sao?”
”Nguyệt Cẩm nói, nước cờ của ta quá chuyển lệch, chơi cùng người khác sẽ không thấy thú vị. Cho nên từ khi biết chơi cờ ta cũng chỉ chơi với hắn.
Hắn đang bảo vệ ngài đó.
Thẩm Hành lệ nóng dâng trào, nhưng lại nghĩ có phải Cố Hầu gia lấy nàng ra làm trò cười không, đảo miệng một vòng lại đổi thành câu: “Nếu không, chúng ta chơi thêm hai ván nữa đi.”
Cố Duẫn Chi trở thành khách quen trong dịch quán, mấy ngày liên tục đều chạy tới chơi cờ cùng với Thẩm Hành, điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó mà tin nổi, bởi vì ngoại trừ Tô tiểu Thân vương ra, vị Tiểu Hầu Gia này chưa từng chơi cờ với người nào khác.
Càng khó hiểu là, trong lòng mọi người, Cố Duẫn Chi và Tô Nguyệt Cẩm chơi cờ với nhau chứng tỏ hai người này là kì phùng địch thủ hiếm có khó tìm. Mà giờ Cố tiểu Hầu gia lại chịu tìm Thẩm Hành chơi cờ, cho thấy kì nghệ của Thẩm gia Đại tiểu thư cũng phải vô cùng tinh xảo, nếu không sẽ phụ sự kì vọng của Hầu gia.
Trên thực tế, Thẩm Hành đúng là có phần thích thú, người hơn mình thì không kể hết, người dưới mình lại chẳng có ai, chớp mặt lại có thêm người nữa. Mà người này lại được người ngoài xưng tụng như châu ngọc, nghĩ sao cũng thấy đầy kiêu ngạo.
Lúc chơi cờ, cha nàng có đến xem qua mấy lần, ánh mắt từ nghi hoặc chuyển thành ngạc nhiên, vẻ mặt từ ngạc nhiên biến thành ngơ ngẩn, cuối cùng là yên lặng mang theo chân tường đi ra ngoài.
Nếu nói còn một người đáng được nhắc tới nữa chính là Lưu gia thiên kim
Lưu Nhã Quân. Từ khi phát hiện nàng không chỉ quyến rũ Đoan vương mà còn tiện thể trêu chọc Cố Duẫn Chi nữa, ánh mắt nàng ta nhìn nàng từ căm ghét nâng lên thành cực kì tức giận.
Nhưng lần này nàng ta lại khá là ngoan, bởi vì nàng ấy phát hiện ra, phong cách áo quần mà Thẩm Hành vẫn mặc khá là mộc mạc. Trước kia nàng gọi đó là keo kiệt, nhưng giờ nàng lại thấy, đây chính là một thủ đoạn quyến rũ không ngờ tới.
Nhìn khắp kinh thành mà xem, tiểu thư quan gia nào mà chẳng mặc đồ sặc sỡ, mang đồ vàng bạc, nàng ta lại cứ ngước mặt lên trời, giản dị khác biệt như thế, chứng tỏ trong chuyện này cực kì thâm sâu.
Vì lẽ đó, nàng cũng bắt đầu mộc mạc, bắt đầu thanh lịch, nàng cũng... ngước mặt lên trời thì nàng không dám. Thôi thì cứ cố gắng mang áo quần màu nhạt là được rồi. Phàm là khi Cố tiểu Hầu gia ở đây, nàng nhất định phải khoác một bộ trắng thuần tới tham gia trò vui, dù phải ngượng ngùng lên tiếng chào hỏi trước cũng được.
Thẩm Hành không ngờ con mắt của ai kia lại nhìn xa tới vậy, giăng lưới đầy trời, phàm là kim quy thì không bỏ sót. Hai ngày trước còn nói mình đoạt Thiên Tuế gia, hai ngày sau đã đổi thành mình đoạt tiểu Hầu gia, không khéo thanh niên anh tuấn hai triều văn võ đều của nhà nàng hết, động tới ai cũng đau như lột da rút gân vậy.
Một bộ trường y trắng muốt, hôm nay thêu điểm vài bông lúa nhỏ, ngày mai đổi thành dây leo, không biết dạo này thay đổi phong cách gì, còn lấy chỉ đen thêu thành một bài thơ dài trên váy.
Thẩm Hành vừa nhìn thấy nàng ta đã sợ hết hồn: “Nhã Quân, cha cô mất rồi à? Sao không nghe phát tang?” Đối phương suýt chút nữa đã tính liều mạng với nàng.
Mùa hè ở Vũ Thành cực kì khô nóng, nhưng may nhờ địa thế dựa núi, cạnh sông, sau giờ ngọ mỗi ngày khí trời cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cố tiểu Hầu gia tới giờ lại đến, trong tay cầm một quyển kỳ phổ hôm qua
Thẩm Hành đưa, mặt mày vui cười hớn hở. Sau khi khiêm tốn dò hỏi về xuất xứ của Bản đơn lẻ này, Thẩm Hành cũng không ngại nói, quyển này trên chợ sách bán một lượng ba quyển, còn tặng kèm lá trúc làm phiếu đề tên, chẳng qua thấy vui nên mua về, xong rồi cũng quên.
Mấy ngày nay ở cạnh nàng cũng phát hiện ra, Cố Duẫn Chi đúng là một người vô cùng tốt, không có mấy tật vênh váo hung hăng như con cháu vương hầu, cũng không phải chú ý nhiều thứ. Có lúc tới giờ cơm, dù không phải sơn hào hải vị hắn cũng có thể ăn uống ngon lành.
”Hôm qua nghe Đạo Đạo nói, thường ngày cô hay đi quán trà nghe chuyện hả, tuy Vũ Thành không sánh được với chốn kinh thành phồn hoa, nhưng có mấy tiên sinh kể chuyện cũng rất hay. Trà lâu Nghiễm Lăng hiên được lắm, người kể chuyện ở đó có khiếu hài hước, dùng từ thú vị, nếu tiểu thư thích náo nhiệt thì lát nữa chúng ta cùng đi nghe“. Hắn vừa đặt một quân trắng xuống vừa nói.
Bây giờ lúc hai người gặp mặt, trong tay không thể không có quân cờ, nhưng nam nữ ngồi cùng một phòng lại không hợp lễ, cho nên mới đem bàn cờ ra dưới dàn nho mát mẻ ngoài sân.
Thẩm Hành cầm một quân cờ trong tay: “Kể chuyện? Xưa giờ ta cũng hay nghe, nhưng mà hơi thiếu khiên nhẫn nghe mấy điển tịch cổ, chuyện bịa đặt là được nhất“.
Vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh vang lên: “Chuyện bịa đặt chẳng qua là nói xằng nói bậy, chính sử dã sử mới nên nghe nhiều, Thẩm cô nương dù sao cũng là tiểu thư quan gia, sao lại thích mấy chuyện tầm phào như thế“.
Thẩm Hành nhìn người trắng toàn thân bên cạnh một cái, mỉm cười nói:“Cái gọi là bịa đặt, đều là do người viết truyện viết lại. Chính sử mà chúng ta xem, phần nhiều cũng từ tay ngự sử mà ra. Ta không phủ nhận trong chính sử đa số đều là chuyện thật, nhưng cũng có nhiều việc hắn chưa từng chứng kiến, hoặc là truyện miệng, hoặc là tự mình phỏng đoán, nếu nói chính sử không có nửa phần bịa đặt thì ta cũng không tin.”
”Dù có là bịa đặt cũng tốt hơn nhiều mấy chuyện không đâu kia, Toàn chuyện tình trong chốn khuê các, nào có cô nương đàng hoàng nào lại vui vẻ nghe mấy thứ chuyện đó“.
Thẩm Hành từ từ đặt một quân cờ xuống, đầy hứng thú nhìn đám trắng thuần kia.
”Tại sao cô biết dã sử đều là chuyện tình yêu?”
Lưu Nhã Quân vốn định chế nhạo Thẩm Hành trước mặt Cố Duẫn Chi, không ngờ lại bị nàng ta quật lại, gương mặt đỏ bừng tại chỗ: “Đương nhiên, đương nhiên là đoán được. Mấy tên khua môi múa mép phường chợ này còn mánh lới nào hơn nữa chứ“.
Thẩm Hành và Cố Duẫn Chi nghe xong thì cùng cười mỉm, không nói nữa.
Sau giờ ngọ gió thổi man mát, quét hết khô nóng trong người, thấy ván cờ trước mặt đã được đối phương khống chế, nàng sảng khóa đặt thêm một quân đen xuống, nghiêm mặt nói: “Hầu gia quả nhiên tiến bộ thần tốc, ván này là ta thua.”
Cố Duẫn Chi ngước mắt nhìn nữ tử tươi cười trước mặt, thoáng thất thần.
Không thể nghi ngờ, Thẩm Hành là một cô nương cực kì xinh đẹp, nhưng đẹp đẽ mà lại không hề kiêu căng, đôi mắt sáng nhìn qua, mắt hạnh như hoa.
Trong mắt lại không hề pha trộn mà đơn thuần trong vắt, trong nữ tử ở kinh thành bây giờ, người như nàng đúng là cực kì hiếm có.
Lần đầu gặp gỡ, đôi mắt đó cũng trong suốt như thể, loáng một cái vài năm trôi qua, nó cũng chưa bao giờ thay đổi.
”Tiểu thư lại nhường rồi.” Một lúc lâu, hắn mới nhẹ giọng nói, có phần rầu rĩ, một chút khó chịu.
Nàng không nhớ hắn.
Thẩm Hành không rõ, chỉ nghĩ tính hắn khá trẻ con, nên bật cười nhìn nam tử nho nhã như ngọc ngồi đối diện.
”Nào có nhường, là tài nghệ không bằng ngài thật.”
Lời này đúng là thật, nàng không hề nhường hắn, mặc dù biết tài đánh cờ của hắn thật sự không bằng mình, nhưng nàng cũng chưa từng có ý nghĩ như thế. Lúc chơi cờ thái độ của hắn rất chăm chút, nếu nhường hắn thật, đó lại là làm nhục hắn.
Cố Duẫn Chi nghe xong, trên mặt thoáng ý cười, như có một chút đắc ý lướt qua, hắn nghiêng đầu hòi: “Buổi tối cùng đi nghe kể chuyện nhé?”
Thẩm Hành trừng mắt, tuy nàng không giống như những nữ tử khuê các khác, nhưng ra ngoài với nam tử cũng không phải là chuyện nên làm, vừa định mở miệng từ chối đã thấy cánh cửa trong sân bị mở ra.
Cha nàng mặc một nhu bào màu tím, tóc còn chưa kịp buộc đã xông thẳng vào đây, đủ để thấy ông cũng hốt hoảng thế nào, người có thể làm bừa đến vậy, Thẩm Hành chỉ có thể nghĩ đến người kia.
Trường bào dài rộng, dây buộc thêu chỉ bạc, nam tử như trích tiên đi vào phía sau, không phải Tô Nguyệt Cẩm, Tô Tiểu Thiên Tuế thì còn có thể là ai?
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
11 chương
34 chương
179 chương
10 chương
100 chương