Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 61 : Cuộc sống địa ngục (5)
Nửa đêm, La Chụ bị lạnh mà tỉnh dậy.
Tẩm cung cầm thú Vương tuy là hoa lệ hơn ngao phòng rất nhiều, nhưng nếu nói về độ ấm thì lại kém rất nhiều.
Mỗi đêm trong không gian nhỏ hẹp của ngao phòng lúc nào cũng có tám chín con ngao khuyển nóng ấm dễ chịu. Buổi tối, nàng cùng Cách Tang Trác Mã nằm cạnh nhau, đắp cùng một cái chăn, phía trên phủ lớp cỏ khô thật dày, xung quanh là nhiệt độ cơ thể của dã thú, cho dù không có cửa sổ che gió tuyết, vẫn không cảm thấy lạnh một chút nào.
Nhưng trong tẩm cung của cầm thú Vương chỉ có mỗi hai nguời và ba con dã thú nằm phân tán khắp nơi. Không khí vây quanh mũi không phải mùi dã thú tanh tưởi ấm áp, mà là một mùi máu người nồng đậm lạnh lẽo âm u.
Thân thể sau một thời gian căng cứng liên tục, chỉ cần vừa thả lỏng, liền cảm thấy vừa đau đớn vừa chua xót, giống như vừa bị một chiếc xe tải cán qua vậy. Thân thể lạnh lẽo giống như được đặt trong hầm băng, tứ chi lạnh đến mức mất đi tri giác. Thật sự nếu không có biện pháp làm ấm, cơ thể cùng tinh thần của nàng chắc chắn có thể sẽ bị lạnh làm cho hỏng toàn bộ.
Nàng thẫn thờ bỏ ngón tay vào trong miệng, cả đầu lưỡi đều lạnh lẽo thấu xương, giống như thứ ngặm trong miệng không phải máu thịt trên cơ thể người, mà là một cái que đá ngàn năm. Phía bên phải truyền đến chút hơi ấm, nó hấp dẫn nàng tiến lại gần.
Nàng kiệt lực nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, trong bóng đêm hai chân nhẹ nhàng cọ xát sưởi ấm, sợ sẽ gây ra tiếng động quá lớn, sẽ đánh thức cầm thú Vương đang nằm trên giường. Đợi cho ngón tay khôi phục chút tri giác, nàng ngồi dậy một cách khó khăn, cẩn thận cởi đôi giày vải mỏng. Chạm vào một cái, hai chân quả nhiên lạnh như băng.
Thân thể nằm dưới đất lạnh không ngừng run rẩy, nàng vừa cắn môi vừa xoa nắn hai chân, trong lòng không ngừng thầm oán. Khốn kiếp, đông cung khỉ gió sao lại rách nát như vậy, ngay cả giường sưởi cũng không có, ít nhất nếu có một cái chậu than ngồi sưởi ấm cũng tốt a.
Chà xát lại chà xát, nước mắt rơi xuống tí tách như mưa. Nàng làm sao có thể chịu được, vừa cô đơn vừa giá lạnh. Ở hiện đại, nàng có máy sưởi, có thảm điện cùng điều hòa; ở thôn Nạp Mộc A, nàng có túi da trâu, có Trát Tây Lãng Thố ôm ấp; ở ngao phòng, nàng có ngao khuyển, có Cách Tang Trác Mã nằm bên cạnh. Chỉ là hiện tại nằm trong tẩm cung của cầm thú Vương, cái gì nàng cũng không có, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ là con dã thú trở mặt vô tình chuyên ăn thịt người. Lòng nàng tràn ngập sự sợ hãi đối với nó, có thể giống như trước đây không kiêng nể gì mà ôm nó sưởi ấm sao?
Từng giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống mu bàn chân trần trụi, ngay lập tức liền mất đi độ ấm. Khí lạnh tựa như kim châm chui vào da thịt nàng, lẻn vào trong mạch máu, làm cho máu nàng đông lại, đột nhiên một sự ủy khuất như phô thiên cái địa thổi quét toàn thân nàng, nước mắt giống như nước sông Giang Hà phá đê tràn ra. Từng chuỗi nước mắt dâng trào, thổi quét hủy diệt tất cả, dù có làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Tí tách tí tách, đột nhiên bàn chân lạnh như băng lọt vào trong một không gian ấm áp mềm mại. Cả người nàng cứng đờ, thật nhanh lấy tay che miệng lại, cứng rắn nuốt lại tiếng thét chói tai.
Vật mềm dẻo thô ráp mà nóng ấm liếm qua lại trên bàn chân lạnh lẽo, từng cỗ khí nóng vây quanh bàn chân đã mất đi tri giác, cảm giác nhoi nhói rõ ràng từng chút một làm thức tỉnh hệ thần kinh đã đông cứng, đó là Ngân Nghê đang dùng lưỡi liếm làm ấm chân cho nàng.
Hình ảnh Ngân Nghê tham lam cắn nuốt tay người ban ngày bỗng dưng lại hiện lên trước mắt, đầu lưỡi tanh hồng duỗi ra, từng giọt nước miếng màu đỏ nhỏ xuống đất, răng nhọn loang lổ vết máu, giữa kẽ răng còn dính ít da thịt. . . . . . Cảnh này tựa như bức họa đã được cuộn tròn lại nay lại được mở ra. Thân thể mới nơi lỏng một chút lại xơ cứng thành đá, lạnh như băng.
Không cần! Không cần! Không cần!
Mỗi một tế bào thần kinh trong cơ thể đều muốn gào thét, ánh mắt gắt gao nhìn vào nơi tối đen, môi dưới đã bị răng nanh dùng sức cắn nát từ lúc nào. Không biết qua bao lâu, hai chân thật lớn đặt lên đầu vai, một đôi mắt xanh của dã thú đột ngột xuất hiện trước mắt, làm cho ý nghĩ của nàng thoáng chốc trống trơn. Thân thể dưới ánh nhìn chăm chú đầy thâm thúy của dã thú mà từ từ nằm xuống, một thân mình đầy lông xù ấm áp bao trùm tren người nàng, từng trận nhiệt ấm mang theo mùi thanh tưởi chuyển tới thân mình lạnh lẽo, hòa tan sự cứng ngắc của nàng.
Đầu lưỡi thô nóng nhẹ nhàng liếm mặt nàng, từng chút từng chút, chứa đầy sự thân thiết, đầy an ủi, khuôn mặt thấm đầy nước mắt dần được nước miếng tanh của ngao khuyển thay thế.
Sau hồi lâu, cuối cùng hai tay La Chu cũng ôm lấy đầu Ngân Nghê, ngón tay run rẩy sờ soạng tiến vào trong miệng đang mở lớn của nó. Đầu lưỡi thô to nóng ướt quấn lấy từng ngón tay lạnh lẽo của nàng mà liếm mút, đem tất cả hơi ấm ấm tặng cho nàng.
Lúc sau, Ngân Nghê đột nhiên từ trên người nàng đứng lên, ngậm áo nàng tha nàng đứng lên. Trong bóng đêm, nàng không biết Ngân Nghê muốn đem mình đi đâu, nhưng sự sợ hãi với Ngân Nghê đã biến mất dần trong hơi ấm truyền tới, hình ảnh Ngân Nghê ăn thịt người đáng sợ nhạt dần ròi biến mất trong bóng đêm, chỉ còn lại một chút thấp thỏm.
Đợi cho Ngân Nghê buông nàng ra, phủ lên người nàng một lớp thảm dày, nàng mới giật mình phát hiện ra Ngân Nghê đã đem mình tới góc phòng, cũng kéo một góc thảm đến đắp lên người nàng.
Này. . . . . . Yêu nghiệt! Rất yêu nghiệt! Nàng giật mình kinh ngạc, không hiểu sao sự cảm động cùng ấm áp lại như dậy sóng trong lòng. Có lẽ, trong cái Vương cung tàn khốc ăn thịt người này, Ngân Nghê đối với nàng là thật tâm muốn sủng nàng; có lẽ, hàm răng sắc nhọn của Ngân Nghê vĩnh viễn sẽ không bao giờ cắn xé nuốt nàng vào bụng.
Nàng vươn hai tay, giống như mọi khi chen vào lớp bờm thật dày sau cổ nó, thân mình dán sát vào chiếc bụng mềm mại ấm áp của nó, hai gối cuộn lại, chân nhỏ trần trụi chui vào giữa hai chân sau của nó. Chiếc thảm dày đem hơi ấm của Ngân Nghê khóa lại trong không gian hẹp kín, chỉ chốc lát sau, cả thân thể đều tràn đầy hơi ấm.
Không để ý mùi tanh tưởi khắp cơ thể nó, khuôn mặt nàng vẫn dán vào bộ lông khô ráo bên gáy nó mà nhẹ nhàng cọ sát, nháy mắt nước tuôn ra lại làm ướt bộ lông khô ráo một mảng lớn. Nàng đã cảnh cáo chính mình vô số lần, nhưng vẫn không có cách nào cự tuyệt sự ấm áp sủng nịnh của Ngân Nghê trong bóng đêm lạnh giá này. Nàng đã phải chịu đựng một mình lâu lắm rồi, trừ bỏ gia đình Cách Tang Trác Mã đã cho nàng sự ấm áp trong suốt nửa năm qua, chỉ còn lại mỗi mình con dã thú này.
Ở trong Vương cung lãnh khốc này, nàng đã hao hết biết bao nhiêu tâm tư để vật lộn quả thực rất mệt mỏi, cho dù Ngân Nghê chỉ là một con dã thú tàn nhẫn vô tình, cho dù trong lòng nàng chỉ còn sót lại sợ hãi với nó, nàng cũng chấp nhận.
Từ lúc La Chu bắt đầu cọ xát hai chân để sưởi ấm, Tán Bố Trác Đốn liền tỉnh. Hắn nằm nghiêng trên giường, phủ trên người là một chiếc chăn bông thật dày, tay phải chống đầu, giống như đang nằm thưởng thức nhất cử nhất động của La Chu.
Trong bóng tối, nữ nô kia giống như chú chuột già đang tất bật chà xát tay chân, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu cảnh giác xung quanh, tựa hồ như rất sợ hắn bừng tỉnh. Nhìn đôi mắt không có tiêu cự của nàng, hắn biết chắc rằng trừ bỏ bóng tối nàng không thể thấy bất cứ thứ gì khác.
Chà xát trong chốc lát, nước mắt nàng rớt xuống, nước mắt tựa như những hạt châu rơi không ngừng trên chân cùng tay nàng, chúng tựa như thủy triều lên không ngừng nghỉ. Chỉ chốc lát sau, Ngân Nghê liền đứng lên, nằm xuống bên chân nàng, ngậm tay nàng mà mút liếm.
Nàng nhanh chống che miệng lại, ức chế chính mình, không dám phát ra tiếng động nào, thân thể chỉ biết run rẩy sợ hãi, nước mắt chảy càng nhanh. Nhưng trong lúc nàng đang áp chế thân thể sợ hãi Ngân Nghê, thì nó lại vô cùng thân thiết liếm mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi thế nhưng dần dần biến mất, thậm chí nàng còn chủ động đưa tay với vào trong miệng của Ngân Nghê để sưởi ấm.
Ban ngày không phải còn sợ đến muốn sống muốn chết sao? Vậy mà chỉ cần Ngân Nghê trấn an một chút, liền nhanh chóng thu hồi sự phòng bị, này cũng thật mất thú vị đi.
Hắn lạnh lùng nhìn Ngân Nghê tha nàng đến góc phòng, dùng miệng dời đèn đặt trên mặt đất, kéo thảm đắp lên người nàng, rồi mới chạy đếm giữa phòng ngậm chiếc giày rớt lại của nàng về đặt ở góc phòng, cuối cùng vội vội vàng vàng chui vào trong thảm nằm im.
Liếc nhìn thảm ở góc nhà bị cuốn thành một bọc, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mắt ưng sắc bén như dao, trong lòng thoáng dâng lên một cỗ dục vọng muốn làm nhục nàng.
Chờ trời sáng, hắn tuyệt sẽ không tha cho nữ nô dám can đảm tự tiện thay đổi vị trí, làm cho hắn thức giấc.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
28 chương
45 chương
52 chương
198 chương
27 chương
42 chương
2070 chương