Nở Rộ

Chương 20

“Sao lại ngồi đây mà khóc thế?” Cố Bác Vân tỉnh lại, thấy con gái đang ngồi bên giường bệnh, hai hàng nước mắt tuôn rơi. “Cha!” Cố Yên vội lau nước mắt: “Cha thấy trong người thế nào?” “Lẽ ra cha khỏe lắm, nhưng tỉnh dậy thấy con gái yêu đang khóc nên giờ thấy yếu đi rồi.” Cố Bác Vân cố chọc cười con gái. Cố Yên nở nụ cười miễn cưỡng, cô nhẹ nhàng ôm lấy cha: “Cha, cha đừng bỏ con mà đi nhé! Lúc nãy cha nằm yên không nói câu nào làm con sợ lắm.” Cố Bác Vân vỗ nhẹ vào lưng con gái, dịu dàng an ủi: “Con người ta ai cũng sẽ đến lúc phải chết thôi con ạ! Tiểu Yên, con phải mạnh mẽ lên, cha không thể đi theo con cả cuộc đời này được.” Ai cũng biết cha mẹ sẽ không thể nào theo ta đến hết cuộc đời này. Con cái dù có hiểu đến mấy cũng không thể nào ở bên cha mẹ hằng ngày, hằng giờ, họ luôn luôn bận rộn, nào là học hành, nào là sự nghiệp, tình yêu, con cái…. Đến khi cha mẹ già, sắp rời bỏ ta mà đi thì hối hận cũng đã muộn. Sớm biết vậy chúng ta nên tranh thủ thời gian ở bên cha mẹ, đừng làm những việc khiến cha mẹ phải phiền lòng. Con người ai cũng nghĩ được điều đó, nhưng nếu thời gian thật sự có quay trở lại, e rằng chúng ta vẫn có muôn ngàn lý do để không ở cạnh cha mẹ thân yêu. Cố Yên nghe cha nói vậy, bất giác hối hận vô cùng, tiếng khóc mỗi lúc một to khiến bác sĩ, y tá ở phòng bên tưởng Cố Bác Vân có chuyện chẳng lành, liền tức tốc chạy sang. Cố Bác Vân vuốt tóc con gái: “Tiểu Yên, con đã lớn rồi mà, ngoan nào, đứng dậy đi, để cha nói chuyện với bác sĩ nào.” Cố Minh Châu vừa bước vào cửa phòng đã thấy cảnh bác sĩ đứng chật phòng, cô em gái khóc đến thương tâm, cô hốt hoảng rẽ đám người nhào đến bên giường bệnh: “Cha!” “Cha không sao!” Cố Bác Vân cười cười, xua tay: “Em gái con thương cha quá nên cứ khóc suốt.” Cố Minh Châu thấy cha nói vậy liên thở phào nhẹ nhõm, đôi mày cau lại, lạnh lùng nói: “Cố Yên, đứng lên đi!” Từ nhỏ Cố Yên đã rất sợ phong thái uy nghiêm của chị, cộng với lúc này có mặt bác sĩ nên cô thấy hơi ngại, vội vàng đứng sang một bên. “Bác sĩ Vương, phiền bác sĩ khám lại cho cha tôi với. Tôi đã liên hệ được với bệnh viện Bắc Sơn rồi, nếu không có vấn đề gì thì sáng sớm mai tôi sẽ chuyển cha tôi sang bên đó.” Rồi cô quay sang cất giọng như ra lệnh nói với Cố Yên: “Cố Yên, ra đây với chị một lát.” “Chị!” Cố Yên vẫn thút thít, ngoái lại nhìn cha. “Khóc lóc có ích gì!” Cố Minh Châu phiền lòng khi thấy cô em gái yếu đuối liên tục khóc, nếu nước mắt có thể giải quyết được vấn đề thì Cố Minh Châu ta đây đã khóc chết đi sống lại lâu rồi. “Sáng sớm mai chị sẽ chuyển viện cho cha, điều kiện chữa trị ở bệnh viện Bắc Sơn rất tốt cho bệnh tình của cha lúc này, ngày kia… không, trưa ngày mai, mười hai giờ hai mươi phút, em đến công ty tìm chị, chị em mình ăn bữa trưa, chị có việc muốn bàn với em.” Cố Minh Châu sắp xếp công việc rất chuẩn xác. Cố Yên ngoan ngoãn gật đầu. “Giờ chị phải về công ty rồi.” Cố Minh Châu thu dọn cặp tài liệu rồi đi ra ngoài. Vừa tới cửa, cô quay lại nói với em gái: “Cố Yên, chuyện ngày mai chị sẽ nói rõ hơn với em, nhưng có câu này chị muốn nói với em, em hãy nhớ lấy, em là một phần của Cố gia, với Vi Bác. Đừng có vì mấy chuyện chẳng đâu vào đâu mà trở mặt với anh ta, làm như thế không có lợi cho Cố gia chút nào đâu, nhớ lấy.” Cố Yên sửng sốt: “Chị, chị nói thế nghĩa là sao?” “Em nghe không hiểu tiếng Trung hay sao mà còn hỏi chị?” Cố Minh Châu trừng mắt nhìn cô: “Tạm thời như thế đi, chị đi đây!” Cố Yên lững thững quay về phòng bệnh với muôn vàn câu hỏi trong đầu, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện. Mở cửa ra, quả nhiên có khách tới thăm cha. “Anh đến đây làm gì?” Cố Yên lạnh lùng hỏi. “Tiểu Yên!” Cố Bác Vân nghiêm mặt mắng con gái, tuy biết Lương Phi Phàm cực kỳ dung túng con gái ông, nhưng không vì thế mà ông cho phép con mình nói năng vô lễ với người trước mặt mình, ít ra cũng phải lịch sự một chút chứ! Cố Yên bị cha mắng, liền lườm anh chàng đang nở nụ cười ngạo nghễ kia một cái. Lương Phi Phàm đáp trả vẻ mặt hậm hực của cô bằng cái nhìn lạnh nhạt, rồi tiếp tục quay sang hỏi thăm Cố Bác Vân: “Hôm nay con mới nghe tin bác ốm, thất lễ quá! Cha con có dặn dò con là tìm bác sĩ tốt nhất để điều trị cho bác.” Cố Bác Vân vốn là bạn tốt của cha. Nghe anh nói vậy, ông rất mừng, nhưng khi nhắc tới bệnh tình của mình, ông lại thở dài: “Với tình trạng sức khỏe thế này không biết có còn gặp lại anh Thiên thêm một lần nữa không.” “Cha!” Cố Yên chau mày: “Cha đừng có nói như thế nữa!” Lương Phi Phàm cũng vội an ủi: “Bác cứ yên tâm chữa bệnh, sáng nay con có gọi cho cha con, ông ấy nói rất nhớ bác, còn nói sẽ sắp xếp công việc về đây thăm bác.” “Được rồi! Được rồi! Bác chưa đến nỗi yếu như thế đâu.” Cố Bác Vân xua xua tay: “Phi Phàm, chắc con cũng rất bận, quay về làm việc của con đi. Tiểu Yên, tiễn Phi Phàm giúp cha nhé!” Cố Yên chỉ biết gật đầu vâng lời. Từ phòng bệnh tới cổng bệnh viện phải đi qua một hành lang rất dài, hai người im lặng đi cạnh nhau, đầu óc cô rối bời, chiều nay, trong lúc tức giận cô đã nói chia tay, không biết anh có coi đó là thật không nhỉ? Anh đến đây thăm cha cô, phải chăng vì anh biết cô đang ở đây? Còn lời chị Minh Châu nói nữa chứ… Đang mải suy nghĩ bỗng cô bị một bàn tay ấm áp kéo lại, cô vội vàng hất ra: “Buông tôi ra!” Bên tai nghe tiếng “hừm” của Lương Phi Phàm: “Anh có ý tốt muốn nhắc nhở, dưới chân em có một con thiềm thử.” Cố Yên nhảy dựng lên, miệng la hét ầm ĩ. Thiềm thử? Thiềm thử chẳng phải con cóc sao, lại còn lấy ngôn ngữ sách vở ra mà nói ở đây nữa chứ! Dưới ánh trăng sáng con cóc như đang ngước đôi mắt lên chào cô. Mặt cô tái mét, không chần chừ, cô nhảy lên bám lấy Lương Phi Phàm. Từ nhỏ cô đã rất sợ loài cóc với lớp da sần sùi, ở đây cây nhiều, lại là buổi tối, bước mấy bước lại có một con cóc nhảy ra, cứ như thế muốn vồ lấy chân người, thật là đáng sợ! “Cố tiểu thư, cô có thể buông tôi ra được không? Cô ôm tôi thế này, người khác nhìn vào sẽ không hay.” Lương Phi Phàm bỡn cợt nói, hai tay buông thõng xuống rất quân tử nhưng cô vẫn cứ bám lấy người anh. Cố Yên xấu hổ muốn chết khi thấy anh nói như vậy, nhưng thà thế còn hơn nhảy xuống đối diện với con vật đáng ghét kia, quả thật cô bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Lương Phi Phàm vẫn giục cô: “Cố tiểu thư, cô định bám lấy tôi đến khi nào đây?” Cố Yên phát hỏa, cái gì mà Cố tiểu thư chứ? Anh định chia tay cô ở đây phải không hả? “Đưa em về phòng bệnh!” Cô vùi đầu vào cổ anh, nói, quả thực cô không có dũng khí để nhảy xuống. Với tư thế này, cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh, hơi thở ấm áp phả lên má. Anh khẽ thở dài, vòng tay ôm lấy cô với đúng tư thế ấy quay lại phòng bệnh. Đến chỗ có lát gạch hoa, Cố Yên liền nhảy xuống, cô thở phì phì quay vào. “Em không định cảm ơn anh một tiếng sao?” Lương Phi Phàm cất giọng sau lưng cô. “Chẳng phải anh rất quen với việc đó sao?” Cố Yên dừng bước giận dỗi nói. “Ừ, quen rồi.” Lương Phi Phàm gật gật đầu, rồi quay người bước đi không lưỡng lự. Quả nhiên anh đi thật. Cố Yên nhìn anh bước đi cho đến khi khuất hẳn, lòng cô đau nhói. Mặc dù cô đang tức giận, nhưng nếu lúc này anh đến ôm cô, dỗ dành cô mấy câu, cô sẽ vui trở lại thôi. Vậy mà lần này, anh thực sự giận rồi. Trái tim cô bắt đầu hoảng loạn. Sáng sớm hôm sau, Cố Bác Vân được chuyển sang bệnh viện Bắc Sơn. Cố Minh Châu sắp xếp mọi sự ổn thỏa cho cha xong liền vội vàng quay lại công ty. Bệnh viện mà Cố Bác Vân nằm có phong cảnh rất đẹp, có núi non và sông nước, không khí trong lành, rất thích hợp với người già. Cố Yên sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy cho cha, rồi dìu cha nằm xuống giường. Thấy đã tới giờ hẹn, cô liền ra bắt xe tới công ty gặp chị gái, tiện thể mua thêm ít đồ dùng hằng ngày, cô tính sẽ ở lại đây để tiện việc chăm sóc cha. “Tiểu Yên?” Đang đứng bắt xe ở cổng bệnh viện, một giọng nam trầm ấm, quen thuộc gọi cô. Vừa quay lại nhìn thấy Phương Diệc Thành từ trên xe bước xuống. “Phương Diệc Thành? Sao anh lại ở đây?” Cố Yên ngạc nhiên. Phương Diệc Thành cũng rất ngạc nhiên, anh đi đến trước mặt cô: “Cha anh đang dưỡng bệnh ở đây.” Trái đất này thật tròn, hai người già hận nhau cho đến chết, giờ lại dưỡng bệnh cùng một nơi, bất kể là một lão tướng quân uy phong nơi trận mạc hay một bang chủ hô mưa gọi gió chốn hắc đạo, tất cả đều không chống lại được với thời gian. “Bác Cố… Cha em bị sao vậy?” Phương Diệc Thành chần chừ mãi mới hỏi. “Ung thư gan giai đoạn cuối.” Cố Yên buồn bã trả lời. “Xin lỗi, anh rất tiếc!” Phương Diệc Thành thành tâm chia sẻ. “Không sao đâu anh!” Cố Yên cố lấy lại tinh thần vì cô không muốn trưng vẻ mặt đau buồn trước mặt anh. “Em đang bận, em đi trước nhé!” Cô định đi đến ngã tư phía trước mặt để bắt xe. “Tiểu Yên…” Phương Diệc Thành đuổi theo cô. Anh chần chừ một hồi, cuối cùng cũng nói ra: “Anh có thể đến thăm bác Cố một lát không?” Dù gì anh cũng theo Cố Bác Vân sáu năm, hai người vừa là thầy vừa là bạn, tình cảm cũng sâu nặng. Năm đó, theo mệnh lệnh của cha, anh phải nói ra địa điểm, thời gian giao dịch của Cố Bác Vân. Theo nhiệm vụ được giao, anh đích thân đưa người đi giăng lưới. Bị đánh một đòn bất ngờ, Cố Bác Vân chỉ còn nước nhảy xuống sông tẩu thoát. Anh không thể nào quên được ánh mắt căm hận và đau thương mà ông nhìn anh trước khi rơi xuống sông. Anh biết cả đời này, chắc anh sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ của ông, nhưng biết làm sao đây, nhiệm vụ của một viên cảnh sát chân chính, anh không thể không hoàn thành. Cố Yên cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em e rằng hơi khó.” Trong thoáng chốc, anh nhận ra vẻ oán hận của cô. Nhiều năm trước, anh là thuộc hạ đắc lực của Cố Bác Vân, còn là con rể tương lai và sẽ thừa hưởng cơ nghiệp của Cố gia, vậy mà cũng chính anh đã hủy hoại cơ nghiệp của cha vợ tương lai, và nếu không có sự ra tay giúp đỡ của Phương Diệc Thành thì e rằng đến cả mạng mình cũng khó mà giữ nổi. Cuối cùng, cũng chính anh đã gián tiếp hại chết người vợ thân yêu của ông – dì Nguyễn. Vì anh mà Cố Bác Vân rơi vào hoàn cảnh vợ mất, nhà tan, con cái ly tán. “Thôi, anh hiểu rồi. Hy vọng cha em sẽ mau chóng bình phục. Anh đi trước đây!” Phương Diệc Thành vỗ vỗ vào đầu cô. Cố Yên không kịp né tay anh, nên cũng cười lại tạm biệt.